Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 716: Đó không phải là lý do thật sự đấy chứ? (2)

- Ghi lại cái gì chứ?
- Học sinh Trần Thư, dựa vào chiến lực mạnh mẽ, lập tức có thể giết chết hung thú Bạch Ngân Cấp, cứu mạng lão sư, có thể được ban thưởng một ngàn tín chỉ!
- ?
Liễu Phong giật giật khóe miệng, nói:
- Ngươi làm vậy để có điểm đúng không?
- Công bằng mà nói, biểu hiện xuất sắc của ta hôm nay không đáng được một ngàn tín chỉ sao?
- Cút đi!
Mặc dù bây giờ Liễu Phong nói vậy, nhưng khi trở về hắn ta cũng sẽ cố gắng hết sức để khen thưởng cho Trần Thư, để Trần Thư có thể đạt được càng nhiều tín chỉ hơn nữa.
Nhưng nếu chỉ giết một hung thú Bạch Ngân Cấp mà đã muốn một ngàn tín chỉ, có phải là quá lố rồi không?
- Nhiệm vụ của chúng ta là điều tra tổ chức tội phạm!
Liễu Phong trực tiếp ra lệnh cho Băng Điểu hướng thẳng về phía Nam, không muốn bởi vì những con hung thú mà trễ nải thời gian.
- Ồ! Thế mà lại chẳng tán đồng lời của ta!
Trần Thư thở dài lấy vỉ nướng ra, chuẩn bị nướng thịt trên lưng chim.

Lại bay thêm năm ngày nữa, bất kể là ăn uống hay bài tiết, cả hai đều làm trên lưng chim, cuối cùng cũng đã gần đến đích.
Thấy trước mặt xuất hiện một hòn đảo nhỏ, diện tích của nó cũng bằng cả một thành phố cỡ trung bình.
- Hả? Có người trên đó à?
Liễu Phong từ xa nhìn tới, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy trên đảo có nhiều tòa nhà khác nhau.
Hắn ta triệu hồi một Khế Ước Linh của mình ra, là một con mèo đen.
- Meo!
Hắc Miêu kêu lên một tiếng, hai mắt toát ra hào quang kỹ năng , ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hòn đảo kia.
Liễu Phong thì nhắm nghiền hai mắt, tựa như đang tiếp nhận một số thông tin.
Một lúc sau, hai mắt hắn ta mở ra, vẻ mặt có chút kì quái.
- Lại là một thành phố hỗn loạn khác sao?
Hắn ta thì thào nói:
- Trần Thư, triệu hồi Khế Ước Linh của ngươi ra đi, chúng ta tiến về phía hòn đảo!
Chốc lát sau, cả hai đã cưỡi trên Golden Slime, hướng về phía hòn đảo.
Ngay khi họ đến gần hòn đảo, một giọng nói vang lên.
- Ai? Đây là địa bàn của Giáo Hội, nhưng bây giờ nó đã sụp đổ rồi.
- Giáo Hội?
Liễu Phong và Trần Thư nhìn nhau rồi giữ im lặng, cả hai không hành động hấp tấp mà chỉ nhẹ nhàng rời khỏi Slime, đi xuống mặt đất.
Trần Thư nhìn lại từ phía xa xa, chỉ thấy đủ loại kiến trúc mọc như rừng ở phía trước, tuy có hơi gồ ghề nhưng ít nhất vẫn là có người cư trú.
Một tên cởi trần thân trên, làn da ngăm đen tiến tới trước, trong tay hắn cầm lấy một cây súng ngắm, ánh mắt qua lại đánh giá hai người.
Một lúc sau, hắn dùng tiếng Hoa sứt sẹo mà nói:
- Nhìn bộ dạng của hai ngươi là ta biết lại là những kẻ đến liều mạng đúng không? Chào mừng các ngươi trở về nhà!
- …
Trần Thư và Liễu Phong nhìn nhau, đơn giản như vậy sao?
Bọn họ không nói bất cứ điều gì, hòa hợp một cách rất tự nhiên chỉ bởi khí chất mà họ toát ra.
Đó không phải là lý do tại sao học phủ lại sai họ đến đây đấy chứ?
- Hai vị có thể sống trên đảo bằng cách giao nộp bốn khỏa Ngự Thú Chân Châu Hắc Thiết Cấp hoặc là một thứ gì đó có giá trị tương đương!
Người da đen nói với ánh mắt kiên định.
- Bốn khoả sao?
Trần Thư nhướng mày nói:
- Đó là cỡ hai trăm bốn mươi vạn cho một vé vào cửa đấy à?
Liễu Phong không muốn gây rắc rối nên định lấy ra hai khỏa Ngự Thú Chân Châu, nhưng đã bị Trần Thư dành trước một bước mà nói:
- Lão sư, để ta!
Nói xong, hắn mở chiếc ba lô tác chiến ra với nụ cười tự tin trên môi. Trong tích tắc, một con dao mổ heo đã nhuốm máu kề vào cổ người da đen.
- Ngươi tính làm gì?
Hắc nhân nhướng mày quát lớn:
- Ngươi muốn gây sự trên địa bàn của Giáo Hội sao?
- Bốn khỏa Ngự Thú Chân Châu, ngươi thật sự coi tội phạm ca là tân thủ đúng không?
Vẻ mặt của Trần Thư rất bình tĩnh, tay phải hơi dùng lực, độ sắc bén của con dao trực tiếp phá vỡ làn da của tên thủ vệ hắc nhân, một vết máu rỉ ra.
Ba tên thủ vệ gần đó lập tức quay đầu lại nhìn họ, nhưng lại không hề động đậy, khuôn mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
- Quả nhiên là thạo nghề!
Hắc nhân coi thường đau đớn trên da thịt, trên mặt xuất hiện nụ cười, hắn ta nói:
- Kỳ thực chỉ cần hai khỏa Ngự Thú Chân Châu là được!
- Nghe vậy còn được!
Trần Thư hơi gật đầu, bày tỏ sự hài lòng của mình.
Liễu Phong vẫn giữ nguyên sắc mặt, ném hai khỏa Ngự Thú Chân Châu ra rồi cùng Trần Thư bước vào hòn đảo.
- Đừng chọc vào người của Giáo Hội!
Thủ vệ hắc nhân cảnh cáo một câu, nhìn bóng lưng hai người rời đi mà không khỏi nghi hoặc.
Liễu Phong nói:
- Ta nói này Trần BÌ, không cần đánh rắn động cỏ đâu nhỉ?
- Lão Liễu, chúng ta có diễn cũng phải diễn cho trót chứ?
Trần Thư nhún vai, trực tiếp bước xuống đường phố với con dao trên tay.
- Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một tên tội phạm sẽ tuân thủ theo quy củ chưa?
- Cũng có lý đó!
Liễu Phong sờ cằm, không ngờ Trần Thư lại già đời như vậy.
Hắn ta mở miệng hỏi:
- Nhưng sao ngươi lại biết được tên thủ vệ kia thu phí quá nhiều?
- Đặt mình vào vị trí của người khác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận