Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 726: Nước tiểu của người này thế mà lại có thể nổ tung…

Trong một bao gian của Ngự Thú Trường.
- Thế mà Lục Vũ lại thua? Hơn nữa lại còn thua nhanh như vậy nữa!
Lão bản của Ngự Thú Trường lẩm bẩm một tiếng, không nghĩ tới lại là kết quả như vậy.
Một tên nhân viên đi đến, mở miệng hỏi:
- Lão bản, tiền đặt cược phải xử lý như thế nào đây?
- Còn có thể xử lý thế nào được nữa? Cũng không thể nào giết hết tất cả mọi người được!
Hắn ta lắc đầu mà nói:
- Cứ như thường lệ mà đưa cho người khác đi, cứ coi như thua thiệt ít tiền vậy.
- Cũng may là tiểu tử kia chết rồi, bằng không Ngự Thú Trường còn bị lỗ nữa đây!
Ngay đúng lúc này, trên mặt Trần Thư mang theo ý lạnh lẽo như băng.
Nếu như không phải hắn sử dụng Truyền Tống Dược Tề trước để tránh né, chỉ sợ hắn cũng đã chôn mạng ở đây luôn rồi.
Trong tay hắn cầm một bình dược tề màu xám, trên khóe miệng có treo nụ cười, khẽ lẩm bẩm:
- Nếu các ngươi đã gian trá, vậy ta cũng chỉ có thể cho nổ hết thôi!
- Hả? Ngươi chưa chết sao?
Ngay lúc Trần Thư buồn bực tiến lên, vẻ mặt của một tên nhân viên trở nên chấn động, thoáng một cái là đã nhận ra Trần Thư.
- Có hơi thất vọng nhỉ?
Trần Thư ngẩng đầu lên, nhếch mép cười một tiếng, trong tay đã cầm một cái túi phân tội ác.
Nhân viên đang muốn nói gì đó thì một cái miệng túi màu đen đã trực tiếp ập tới, khiến cho hắn ta đột nhiên không kịp chuẩn bị.
- Ngươi muốn làm gì…
Nhân viên công tác hoảng sợ nói, gắng sức giãy dụa nhưng lại không cách nào tránh thoát khỏi được.
Hắn ta chỉ là một Ngự Thú Sư cấp cơ sở, tố chất thân thể chẳng khác gì như người bình thường cả.
Ầm!
Trần Thư trực tiếp tung một quyền như thần, trong nháy mắt đã đánh tên nhân viên ngất xỉu.
Hắn kéo tên nhân viên đi theo thông đạo nhân viên, trực tiếp đi thẳng tới gian phòng của lão bản Ngự Thú Trường…
- Được rồi, ngươi đi xuống trước đi!
Lão bản của Ngự Thú Trường khoát tay áo, mở miệng nói:
- Đúng rồi, nói một tiếng với giáo chủ đại nhân của phòng đấu giá, bảo hắn ta đừng có tuỳ tiện triệu hồi Liệt Diễm Thần Điểu ra!
Người vừa mới cứu Lục Vũ đi chính là Liệt Diễm Thần Điểu Hoàng Kim Cấp.
Nếu như không cẩn thận bị phát hiện, sợ rằng sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt cho Ngự Thú Trường mất.
- Vâng!
Nhân viên cung kính gật đầu, chuẩn bị quay người rời đi.
Thế nhưng ngay đúng lúc này, một tiếng vang dội lại truyền đến!
Ầm!
Cửa phòng bị đập nát một cách cuồng bạo, một bóng dáng bay thẳng tới.
- Hả?
Lão bản của Ngự Thú Trường sửng sốt, nhưng vẫn đưa tay phải ra theo bản năng, dựa vào sức mạnh Bạch Ngân Cấp cường đại mà tiếp được thứ đang bay tới.
- Cái gì mà quái vật phân u-rê?
Hắn ta đón được lấy người, thoáng chốc đã trực tiếp nhìn thấy hai chữ phân u-rê bắt mắt.
Xốc túi phân lên xem xét, thế mà lại là nhân viên của Ngự Thú Trường.
- Kẻ nào dám khiêu khích Huyết Tinh Ngự Thú Trường hả?
Vẻ mặt của hắn ta vô cùng giận dữ, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa.
Chỉ thấy một tên thanh niên mang vẻ mặt bình tĩnh đang chậm rãi đi đến, trên tay phải cầm theo một thanh đao mổ heo, tay trái cầm một bình dược tề màu xám.
- Là ngươi?
Vẻ mặt của lão bản Ngự Thú Trường chấn động, trong mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn ta đã tận mắt nhìn thấy Trần Thư bị Khế Ước Linh Hoàng Kim Cấp tung kỹ năng đánh trúng. Dựa vào thân thể của một con người, hắn tuyệt đối không thể nào còn sống được!
- Hình như trông ngươi có chút kinh ngạc nhỉ?
Trần Thư nhếch khóe môi, đi tới trước mặt lão bản của Ngự Thú Trường.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, không khí phảng phất như ngưng đọng lại.
Nhân viên công tác ở một bên chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng áp lực, cứ như thể sắp có chuyện gì lớn xảy ra rồi vậy!
Chốc lát sau, Trần Thư cười cười mà nói:
- Ta tới tính toán nợ nần đây!
Lão bản của Ngự Thú Trường nhíu mày nói:
- Ngươi muốn tính toán nợ nần?
- Hôm nay, Lục Vũ chính là người của các ngươi đúng chứ? Ta đã nhìn thấy hình xăm trên mu bàn tay của hắn ta rồi!
- Ồ? Vậy ngươi muốn như thế nào?
Lão bản của Ngự Thú Trường không hề kinh ngạc, vẻ mặt vẫn ung dung bình tĩnh như cũ.
- Người lập nên quy tắc là bọn ngươi, mà người phá hoại quy tắc cũng chính là các ngươi!
Trần Thư cười cười mà nói:
- Cho ta một tỷ, ta xoá bỏ toàn bộ, bằng không…
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Lão bản của Ngự Thú Trường nhướng mày nói:
- Ngươi có biết nơi này là địa bàn của ai không hả?
- Không không không, ngài hiểu lầm rồi, đây không phải là uy hiếp!
Trần Thư khoát tay áo, nói ra từng chữ từng chữ một:
- Ta đây gọi là vơ vét!
- ?
Lão bản của Ngự Thú Trường trừng lớn hai mắt, trong đó ẩn chứa vẻ kinh ngạc cùng chấn động vô bờ.
Nhưng hắn ta cũng không đùa cợt, ngược lại trong lòng loáng thoáng có chút thận trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận