Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1008: Tất cả đều bị nội thương, cùng lắm sống thêm được bảy tám chục năm nữa thôi

Dược tề tất cả các thuộc tính, thời gian hồi chiêu của kỹ năng, tốc độ tung kỹ năng, gia tăng hình thể và lực phòng ngự, v.v.. Tất cả các loại dược tề này đều có thể tăng lên rất nhiều đối với hắn.
- Nếu như có thể lấy hết thì tốt biết bao…
Trần Thư thở dài, trong lòng đã nghĩ đến việc cướp phòng thí nghiệm luôn rồi…
- Có thể lấy được mười hai bình đã không tệ rồi, ngươi tham lam quá rồi đấy!
A Lương mở miệng nói. Quả thực là thân ở trong phúc mà lại không biết hưởng phúc mà.
- Ta lên lớp một lát!
Dứt lời, Trần Thư lặng lẽ đeo mặt nạ phòng độc vào, trong tay cầm một cái túi phân rồi vọt thẳng ra khỏi ký túc xá.
- Trần Thư…
A Lương vội vàng ngăn lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã ý thức được có điều gì đó không ổn. Con hàng này sẽ không muốn hóa thân thành tội phạm ngay lúc vừa mới khai giảng đấy chứ…
...
Nửa tiếng sau, Trần Thư trở về ký túc xá với vẻ mặt chán nản, mặt nạ phòng độc cũng bị đánh cho lệch ra.
- Trần Thư, thất bại rồi à?
Tiểu Tinh và Vương Tuyệt vội vàng hỏi, muốn xem mọi chuyện diễn ra như thế nào.
Từ khi thành lập Hoa Hạ Học Phủ đến nay, chưa từng xuất hiện chuyện nào không hợp lẽ thường như vậy bao giờ.
- Thất bại cái gì cơ?
Giọng điệu Trần Thư nghi ngờ mà nói:
- Ta chỉ đi đổi dược tề bình thường thôi mà, sao lại thất bại được?
Hai người đồng thanh hỏi:
- Ngươi không dùng thủ đoạn tội phạm sao?
Trần Thư tháo mặt nạ phòng độc ra, ánh mắt u sầu mà mở miệng nói:
- Mấy người lão Tần đang họp ở tầng một của phòng thí nghiệm…
- ...
Hai người liếc nhìn nhau, bọn họ đã có thể hình dung ra được cảnh tượng lúc đó rồi.
Đây không phải tương đương với việc bọn cướp xông vào ngân hàng, nhưng vừa lúc lại nhìn thấy quân đội đang tập dượt à…
Giọng điệu của hắn bình thản mà nói:
- Còn may, sức chiến đấu của ta kinh người, cuối cùng lấy một địch mười mà khiến cho bọn họ kinh sợ!
- Dữ dằn quá ta!
Lão Vương giơ ngón tay cái lên, sau đó nói:
- Nhưng trước đó, ngươi có thể lau máu mũi đi đã được không…
- Ta chỉ bị thương nhẹ thôi, nhưng mấy người lão Tần mới thảm kìa, tất cả đều bị nội thương!
Trần Thư lau máu mũi rồi nói:
- Ta ước tính sơ sơ, cùng lắm thì cũng chỉ sống thêm được bảy tám chục năm nữa thôi.
- ...
Khóe miệng ba người giật giật. Miệng ngươi cũng cứng thật đấy!
- Nắm đấm tội phạm của ta không dễ tiếp như thế đâu!
Trần Thư ngồi xuống trên ghế sô pha, sau đó lấy dược tề từ trong túi ra.
Trong đó có mười bình là tăng lên toàn bộ thuộc tính, hai bình còn lại là gia tăng tốc độ tung kỹ năng.
Hắn định cho Husky dùng hết tất cả đống dược tề này, trước tiên cứ tập trung tài nguyên để bồi dưỡng một Khế Ước Linh trước đã mới là khôn ngoan.
Nếu muốn thử sức chiến đấu vượt cấp thì nhất định phải bồi dưỡng Husky đến cực hạn mới được.
Nếu không thì ngay cả phòng ngự của Hoàng Kim Cấp cũng không phá nổi, đến lúc đó đương nhiên không thể đánh tiếp được nữa rồi.
Đúng lúc này, A Lương ra khỏi phòng, đột nhiên nhìn thấy bộ dạng chán nản của Trần Thư.
- Trần Bì, ngươi bị sao vậy?
A Lương nhướng mày, trong lòng đã đoán trước được chút gì đó.
- Có chuyện gì không vui thì cứ nói ra đi, nói ra để cho ta vui vẻ chút!
- Xéo đi!
Trần Thư nhếch miệng, đồng thời triệu hoán Husky ra.
Thấy nó đang ngủ say thì hắn trực tiếp đổ toàn bộ dược tề vào miệng chó.
- Được rồi, tối nay ta mời khách, để ta đãi các ngươi một bữa tiệc lớn!
A Lương nhếch mép cười rồi nói:
- Đi ăn mừng ngày mai khai giảng, hơn nữa hôm nay là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của ta!
- Sinh nhật à? Chúc mừng nha!
Trần Thư hơi giật mình, sau đó nói:
- Đúng rồi, ngươi đã nghĩ kỹ xem muốn tặng bọn ta món quà gì chưa?
- ?
A Lương lập tức ngây ngẩn cả người mà nói:
- Bình thường thì không phải là ngươi tặng quà cho ta mới đúng à?
Trần Thư xua tay rồi nói:
- Cũng giống nhau cả thôi!
- ...
Khóe miệng A Lương giật giật. Giống cái quần què ấy!
Bốn người sửa sang một lát rồi kề vai sát cánh chuẩn bị rời khỏi ký túc xá.
- Ngươi cứ mặc kệ để con thỏ này ở đây như vậy à?
A Lương chỉ vào con thỏ đang ở trên ban công. Bởi vì là huyết nhục Hoàng Kim Cấp nên nó ăn cũng không nhanh.
- Chờ nó ăn từ từ thôi!
Trần Thư nhún vai, sau đó rời khỏi ký túc xá cùng với mọi người.
A Lương không hổ là A Lương, hắn ta trực tiếp dẫn ba người đi đến một cửa hàng lớn rồi gọi một bàn đầy đủ các món ăn đặc sắc.
- Đúng rồi, Trần Bì, học kỳ mới này ngươi có tính toán gì không?
A Lương mở miệng hỏi:
- Thừa dịp giải vô địch thế giới chưa bắt đầu, chúng ta làm chút chuyện gì đó đi!
Lão Vương và Tiểu Tinh cũng quay đầu nhìn sang.
- Nhập hàng!
Trần Thư duỗi cái lưng mệt mỏi mà nói:
- Cũng lâu rồi ta chưa tiến đến Dị Không Gian nữa.
- A Lương, ngươi tìm thử xem có Dị Không Gian nào có hoàn cảnh Hỏa Diễm không, cái nào mà cấp ác mộng ấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận