Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1793: Lão gia tử không cùng một loại người với ngươi

– Có thể miểu sát Sinh vật Hoàng Kim, có một chút tác dụng phụ với Sinh Vật Vương Cấp…
Dựa theo kinh nghiệm trước đó, trong lòng Trần Thư đã có hiểu biết đại khái về Tử Vong Dược Tề.
– Tạm thời chưa cần phối trí thứ này, trở về hỏi Lão gia tử, xem lão có hứng thú làm một mẻ lớn không?
Dựa vào lực chiến đấu của lão, lập tức có thể giết chết Sinh vật Hoàng Kim, không cần sử dụng Dược Tề.
Thời gian hai ngày trôi qua trong nháy mắt, Hoa Quốc cũng thuận lợi bước sang một năm mới.
Chỉ là năm nay toàn quốc đều rất yên tĩnh, không khí đón Tết đã nhạt đi rất nhiều, ngay cả chính phủ cũng không tổ chức hoạt động gì.
– Năm nay đón Tết chỉ có hai người chúng ta…
Trần Thư và Đại Lực ngồi trên sân thượng, trong lòng có chút xúc động.
Trương Đại Lực cười nói:
– Mọi người sớm muộn gì cũng sẽ trở về, ngươi không cần lo lắng.
– Cũng đúng.
Trần Thư gật đầu, chỉ cần nguy cơ Hung Thú được giải quyết, trong tương lai mọi người có thể đoàn tụ bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Thư chợt đổ chuông.
– Alo? Bộ Trưởng?
– Trần Bì, phía trên có một nhiệm vụ, có nhận không?
– Nhiệm vụ á, đợi đã, vừa mới qua năm mới, ta phải nghỉ ngơi, có thời gian sẽ đến.
– Vậy ta giao nhiệm vụ cho người khác, đúng rồi, phần thưởng là do Lão gia tử đưa ra, dường như dùng để Thăng Cấp Thần Kỹ.
– Bộ Trưởng, Trần Thư Ngự Long Vệ lúc nào cũng sẵn sàng bán mạng.
–...
Chưa đến một lúc, cả hai đã gác máy.
– Trần Bì, sao thế?
– Bộ Trưởng bảo ta đến Kinh Đô một chuyến, có nhiệm vụ gấp, ta phải rời đi rồi!
– Tích cực như vậy?
Trương Đại Lực nhướng mày, nói:
– Ta đoán phần thưởng cho nhiệm vụ này không hề nhỏ?
– Ngươi nói cái gì vậy!
Trần Thư nghiêm nghị nói:
– Vì nhân dân, vì tổ Quốc là phẩm chất vốn có của Tội phạm.
– ...
Trương Đại Lực đen mặt, ngươi tự nói cho mình nghe sao…
– Ngươi đi cùng ta không?
– Tất nhiên là cùng đi rồi!
Đại Lực gật đầu nói:
– Vì nhân dân, vì đất nước, là phẩm chất vốn có của Thực Thần!
–...
Năm phút sau, tại Tổng Bộ Ngự Long Vệ.
Cốc, cốc!
– Bộ Trưởng, mở cửa, ta đến rồi!
– Hả
Trần Thanh Hải đang xem tài liệu vẻ mặt ngạc nhiên, đứng dậy mở cửa.
– Mẹ nó, nhanh như vậy, tốc độ ánh sáng hả?
– Nếu ta đến muộn một giây, sẽ có người gặp nạn, tất nhiên ta phải đến với tốc độ nhanh nhất!
– ...
Trần Thanh Hải lắc đầu, nói:
– Hai người ngồi xuống đi.
- Nhiệm vụ lần này là do lão gia tử giao cho, không thuộc Ngự Long Vệ chúng ta, ta chỉ truyền đạt giúp thôi.
– Là như thế này, Lão gia tử muốn ngươi phối trí Jinkela, sáu tháng này còn đặc biệt nhờ Hắc thương ngoại quốc thu mua một ít Cuồng Loạn Tinh Diệp.
– Nhưng không may, các Thương nhân bị cướp ở Cực Tuyết Hải Vực!
– Cái gì? Bị cướp?
Trần Thư sửng sốt, trong mặt xuất hiện sự ngạc nhiên.
Hiện nay thế đạo hỗn loạn, kẻ dám làm ăn xuyên quốc gia chắc hẳn không phải người hiền lành, ít nhất việc vượt qua Hải Vực đã không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
–Ừ, có Vương Cấp Ngự Thú Sư đích thân hộ tống, kết quả vẫn bị cướp mất!
Trần Thanh Hải thở dài rồi nói:
– Lô hàng Cuồng Loạn Tinh Diệp này khá quan trọng, Lão gia tử hi vọng ngươi có thể xuất thủ đ kiểm tra, tốt nhất là có thể mang trở về.
Trần Thư nhướng mày, hỏi:
–Vậy thì, chúng ta trả cho Thương nhân Hắc đạo bao nhiêu tiền?
– Lão gia tử có thói quen trả tiền trước ư?
–...
Trần Thư ngẩn người trong giây lát, cái thói quen này sao giống hắn vậy…
– Thực ra chúng ta cũng không tổn thất gì, Lão gia tử chỉ đơn thuần muốn ta dựa vào may mắn thôi?
– Dù sao cũng hơi tổn thất, không có vật liệu, không thể phối trí Jinkela.
– Được rồi, ta đã hiểu.
Trần Thư gật đầu, trong mắt lộ ra sự nguy hiểm, nói:
– Dám động thủ trên đầu của Tội Phạm ca ta, thật là không có thiên lý mà!
– ...
Trần Thanh Hải lắc đầu, nhắc nhở:
– Cẩn thận một chút, bên trong chắc chắn có kẻ thực lực Vương Cấp tham dự.
– Vương Cấp nho nhỏ, không thành vấn đề, biết đâu thực lực đối phương giống với Bộ trưởng, đều chỉ là Nhất tinh.
–...
Trần Thanh Hải bỗng nhiên cảm thấy một tim mình vừa bị đâm một đao, ở đây sỉ nhục người khác phải không?
– Đúng rồi, vậy phần thưởng…
Trần Thư xoa hai tay vào nhau, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.
– Làm xong lão gia tử sẽ đưa.
Trần Thanh Hải giải thích:
– Lão nhân gia bảo là Bảo vật dùng để Thăng cấp Thần kỹ, nói rằng dù sao ngươi chắc chắn sẽ động tâm.
– Ta tin tưởng lời nói của Lão gia tử.
Trần Thư mỉm cười, đồng thời dựa gần vào Trần Thanh Hải, nhẹ giọng hỏi:
– Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.
– Hả? Chuyện gì?
– Thì là, sẽ không phải Lão gia tử phái người đi cướp đoạt Hắc thương đâu nhỉ…
–???
Trần Thanh Hải chợt sửng sốt, suy nghĩ của ngươi có thể đừng linh tinh như vậy được không?
– Ngươi coi Lão gia tử là loại người gì?
– Ừ thì…Ta chỉ đoán mò thôi mà, nếu như ta không muốn trả tiền, ta sẽ cảm thấy dùng biện pháp này là tốt nhất.
– ...
Trần Thanh Hải đen mặt, nói:
– Lão gia tử và tiểu tử ngươi không phải cùng một loại người! Ngoài ra, nếu thật sự là Lão gia tử làm. Vậy còn bảo ngươi đi làm gì?
– Diễn kịch thì diễn cho tròn vai chứ sao…
–...
Bạn cần đăng nhập để bình luận