Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1709: Ta sợ đạn hạt nhân sẽ hiểu lầm

Hắn có chút không xác định nói:
- Ngươi là đang chờ ta?
- Tất nhiên!
Nam tử gật đầu, cười nói:
- Đồng bào của ngươi đều đang chờ ngươi, hơn nữa Tự Do châu chúng ta tặng cho lượng lớn vật tư quân dụng. Nếu như còn cần cái gì có thể trực tiếp nói ra!
- Ừm….Đa tạ
Trần Thư gật đầu, vốn cho rằng đại châu đứng đầu sẽ không nể mặt hắn.
Dù sao đối phương có rất nhiều cường giả, hơn nữa có Ngự Thú sư Truyền Kỳ tọa trấn, thật ra là không cần thiết sợ hắn.
- Có điều có một việc….
Trong mắt nam tử đã có chút ý cười, giống như là thẹn thùng.
- Có lời nói có thể nói thẳng.
Trần Thư ngược lại không có bất ngờ, trong lòng đã dự liệu được một chút.
- Là như vậy, tổng nghị trưởng liên minh chúng ta muốn gặp ngươi một chút.
- Tổng nghị trưởng?
- Cũng là người mạnh nhất Liên Minh Tự Do chúng ta!
- Ngự Thú sư Truyền Kỳ?
Vẻ mặt Trần Thư chấn động, nói:
- Hắn gặp ta làm cái gì?
Trong lúc nhất thời, tâm tư của hắn lưu chuyển, không phải là muốn giết ta chứ?
- Cái này thì ta không biết.
Nam tử mở miệng nói:
- Tâm tư lão nhân gia người, không phải là việc chúng ta có thể đoán được.
Trần Thư nhíu mày, trong mắt có vẻ suy tư.
Thật ra hắn không muốn đưa bản thân vào tình trạng nguy hiểm, cuối cùng đối mặt với truyền kỳ, hắn thật sự không có chút tự tin bảo mệnh nào.
Cho tới bây giờ, kỳ thực hắn không hiểu rõ một chút nào đối với sức chiến đầu của Truyền Kỳ.
Nhưng cho dù hắn cự tuyệt, kỳ thực cũng vô dụng, nhân gia có thể tự mình tìm tới cửa.
- Có thể!
Trần Thư gật gật đầu, đáp ứng.
Vẻ mặt nam tử vui vẻ, nhưng tiếp đó thần tình trở nên có chút cổ quái.
Chỉ thấy Trần Thư móc ra điện thoại, nghiêm trang nói:
- Hiệu trưởng, ta phải đi gặp Ngự Thú Sư Truyền Kỳ của Liên Minh Tự Do, nếu như ta xuất hiện bất ngờ gì, phiền toái lão gia tử xuất thủ!
- Không cần hoài nghi, hắn chính là hung thủ!
- ......
Khóe miệng nam tử giật một cái, có dám thái quá hơn chút nữa hay không..
- Được, chúng ta vào thành.
Trần Thư nhún vai, đã không có gì lo lắng.
Nếu hắn xảy ra chuyện, chủ yếu toàn bộ liên minh đều chơi xong, hiện tại cường giả Hoa quốc đang lo không có việc làm.
- Ừm….được…
Nam tử gật đầu, đối phương cố tình ở ngay trước mặt hắn ta nói như vậy, đây là đang uy hiếp trắng trợn.
Có điều vừa nghĩ tới vị lão nhân kia của Hoa quốc, thân thể hắn ta run lên, đã có một chút liên tưởng không tốt….
- Các huynh đệ, đi!
Trần Thư phất phất tay, mang người đi thẳng đến Tự Do châu.
Gần như là mới vừa vào trong thành phố, liền có một âm thanh ngay ngắn vang dội truyền đến:
- Hoan nghênh tội phạm ca!
Chỉ thấy bốn phía bu đầy người, thậm chí là kéo biểu ngữ, một bộ dáng vô cùng nhiệt tình.
Hiển nhiên, đây là Tự Do châu đặc biệt tổ chức.
Ánh mắt của hắn vượt qua đám người, chỉ thấy phía trước đang có hơn vạn người Hoa quốc, nét mặt của bọn họ xúc động, trong mắt thậm chí đã có mấy phần lệ quang.
Bây giờ đang giữa loạn thế, tăng thêm việc tha hương nơi đất khách quê người, mọi người nằm mơ đều hy vọng có thể về nước.
Cuối cùng, người đón bọn họ về nhà đã tới.
Nam tử của Liên Minh ở một bên nói:
- Trần Thư tiên sinh, đã cho sắp xếp nơi ở xong cho các người….
Nửa giờ sau đó.
Mọi người đi tới một chỗ trong trang viên to lớn, hiển nhiên, Liên Minh cũng dùng quy cách cao nhất tới chiêu đãi đám người bọn hắn.
- Các huynh đệ, các ngươi nghỉ ngơi trước một chút, buổi chiều ta có chút việc.
Trần Thư hướng về phía vạn người nói:
- Chờ ta trở lại, chúng ta liền rời đi!
- Tội phạm ca, ngài làm chuyện của mình trước đi, không cần phải để ý đến chúng ta.
Mọi người nhộn nhịp gật đầu nói, đã chờ đợi lâu như vậy, cũng không thiếu thêm chút.
- Đi thôi.
Trần Thư nhìn về phía nam tử Liên Minh bên cạnh.
Hai người triệu hoán khế ước linh của mình ra, thẳng đến một chỗ nào đó trong Tự Do châu mà đi.
- Phồn hoa thật…
Trần Thư nhìn xuống thành thị phía dưới, trong mắt đã có chút kinh ngạc.
Cho dù là thời kỳ đặc thù, nhưng Tự Do châu vẫn vô cùng phồn vinh, không có xuất hiện tình huống tan vỡ trật tự chút nào, nghiễm nhiên là một quốc.
- Nếu là ở thời kỳ hòa bình, kinh tế của Tự Do châu đều đứng đầu toàn cầu.
Mặt mũi nam tử tràn đầy kiêu ngạo nói, nhưng nghĩ đến tình cảnh bây giờ, ánh sáng trong mắt có mấy phần ảm đạm.
Bây giờ thế cục Liên Minh không thể lạc quan, đã ở vào thế rìa ở vách núi.
- Ừm…..
Trần Thư gật đầu một cái, không khỏi đến nghĩ đến tình huống tương lai của Hoa quốc.
Hung thú gây áp lực thực sự quá lớn!
Đây vẫn là dưới tình huống cấm vụ đại hung không có xuất thế, chỉ là hung thú dị không gian, cũng đã bức nhân loại đến liên tục bại lui.
Giữa hai người không có giao lưu gì với nhau, giữ im lặng đi về phía trước.
Ba giờ sau.
Hai người vượt qua mấy chục vạn mét, đi tới một toà thành thị đặc thù.
Diện tích Tự Do châu rộng lớn, thậm chí còn lớn hơn so với tỉnh Nam Thương, đương nhiên là đã bao hàm không ít tiểu thành thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận