Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1264: Định nghĩa mới của “Cướp của người giàu giúp người nghèo khó”

- Thiên Phách lão ca!
Trần Thư đón nhận ánh mắt của mọi người, đi tới tiệm của mình.
- Trần thiếu!
Vẻ Vương Thiên Phách vui mừng, trong mắt có vẻ kích động, nói:
- Ngươi thật lâu không tới rồi!
- Không có biện pháp, nghiệp vụ bận rộn quá!
Trần Thư khẽ mỉm cười, nói:
- Cửa tiệm xử lý thế nào? Không có ai gây chuyện chứ ?
- Trần thiếu nói đùa, đừng bảo là thành phố Nam Giang, phỏng đoán toàn cầu đều không mấy người dám đến gây chuyện.
Vương Thiên Phách cười nói, đây chính là cửa tiệm của Hãn Phỉ, trừ phi thật sự là ngại mạng quá lớn, bằng không ai dám làm bậy chứ?
- Vậy thì tốt.
Trần Thư gật đầu một cái, nói:
- Đúng rồi, có thu mua thứ tốt gì hay không?
Cửa tiệm trừ thu mua dược liệu hắn cần ra, sẽ còn thu mua một chút vật cổ quái hiếm lạ.
Trần Thư tinh thông tài liệu, tự nhiên biết tự nhiên biết trừ bảo vật thông thường ra, còn có những thứ bảo vật hiếm thấy khác, thí dụ như: Chìa khóa di tích, dược liệu đặc thù, cùng với các loại trứng thú trân quý.
- Có chứ, một đống lớn, đều là thứ ta không biết.
Vương Thiên Phách mặt mày hớn hở, trực tiếp móc ra một cái bọc to lớn.
- Nhiều như vậy?
Trần Thư nhíu mày, mở bọc ra, các loại hoa cỏ hòn đá, trong lúc nhất thời nhìn hoa cả mắt.
Trong đó dễ thấy nhất là một tảng đá lớn, có chừng 3 cm, hơn nữa toàn thể phơi bày ra màu đỏ quỷ dị, mặt trên còn có hoa văn phiền phức, nhìn một cái thì không phải là đồ chơi phổ thông.
- Trần thiếu, đây có thể là đồ tốt!
Vương Thiên Phách lập tức mở miệng giải thích:
- Ta sống nhiều năm như vậy, thì chưa từng thấy qua hòn đá đẹp mắt như vậy, tục truyền ít nhất đều có hơn ngàn năm lịch sử!
- Ừ…
Trần Thư gật đầu một cái, nói:
- Quả thật là có chút hiếm thấy.
Nhưng khi hắn thấy phía dưới tảng đá, vẻ mặt giật mình. Ánh mắt hắn trở nên vô cùng cổ quái, nghiêm túc nhìn về Vương Thiên Phách, nói:
- Thiên Phách ca, đạo lý ta cũng hiểu, phía dưới này tại sao lại có một cái… Mã QR?
- ???
Ánh mắt Vương Thiên Phách trợn to, lập tức cúi đầu nhìn lại, quả nhiên ở phần đáy nhìn thấy một cái mã QR rõ ràng.
- Đừng có nói với ta là thú dữ dị không gian cũng dùng mã QR trả tiền đấy nha?
Trần Thư khẽ mỉm cười, buông xuống đá trong tay.
- Con mẹ nó, lại dám lừa gạt ta! Ta phải đi tìm tiểu tử kia!
Thần sắc Vương Thiên Phách giận dử, không nghĩ tới mình lại dễ dàng bị gạt như vậy.
- Không cần, đều là chuyện nhỏ, thu những đồ chơi này vốn là có nguy hiểm.
Trần Thư khẽ mỉm cười, ngược lại là không có để ý.
Tiếp đến, hắn vừa cẩn thận phân biệt đồ còn lại, mượn kiến thức tài liệu uyên bác, cộng thêm bản năng Hãn Phỉ, thật để cho hắn tìm được không ít thứ tốt.
- Thôi Hóa Tề của Dược tề Lôi điện, có thể tăng cường 3% dược liệu…
Trần Thư cầm trong tay một nhánh cây màu xanh da trời, trong đầu nhớ lại kiến thức tương quan. Tiếp, hắn lại thứ tốt, mặc dù không phải là bảo vật nghịch thiên, nhưng ít ra sẽ không thua thiệt.
- Hả? Nhựa cây Thiên Hỏa?
Trần Thư hơi ngẩn ra, lại là tìm được một bảo vật.
Hắn cho gọi Husky ra tới, trực tiếp ném cho nó, mặc dù tác dụng không bằng chân bảo, nhưng ít ra là có thể tăng thêm một chút hỏa thuộc tính.
Bây giờ muốn tăng lên càng ngày càng khó, có một chút là tốt rồi.
- Thiên Phách ca, tiếp tục gia tăng tốc độ thu thập cho ta.
Trần Thư cười một tiếng, nói:
- Phần còn lại của cửa hàng cũng trống. Các ngươi có thể kinh doanh riêng của mình, miễn là nó không ảnh hưởng đến việc thu mua là được.
Hôm nay, chợ đen là khu vực phồn hoa nhất của thành phố Nam Giang, có thể nói là tấc đất tấc vàng, tùy tiện chút mua bán chút mua bán cũng có thể kiếm không ít.
Trước bởi vì không có Trần Thư phân phó, đám người Vương Thiên Phách cũng không dám dùng loạn cửa tiệm, hiện tại có được cho phép, dĩ nhiên là không cần cố kỵ nữa.
- Cám ơn Trần thiếu!
Trong lòng Vương Thiên Phách thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng nhận được hàng giả thì Trần Thư sẽ nổi giận, kết quả đối phương cũng không thèm để ý một chút.
- Các ngươi bận bịu đi, ta đi trước.
Trần Thư triệu hoán ra Thỏ Không Gian, thu vào bọc trên bàn, bao gồm khối đá có mã QR kia.
- Ta nói này, Trần Bì, ngươi có năng lực tốt như vậy, không bằng tới công ty ta làm nhân viên giám định?
Từ Tinh Tinh mở miệng nói, hắn ta đã bị việc làm của Trần Thư dọa cho sợ ngây người.
Coi như một sinh viên hàng đầu của Hoa Hạ học phủ, một đống lớn đồ đạc mới vừa rồi, hắn ta cũng không có nhận ra một cái nào!
Nhưng Trần Thư có thể hoàn chỉnh nói ra, thì ra như vậy thời gian đại học đều là dùng để học kiến thức tư liệu à!
- Thật?
Cặp mắt Trần Thư phát sáng, mở miệng nói:
- Phòng kho đồ của công ty các ngươi, tất cả ta đều có thể cho giám định ra được!
- Phòng kho?
Vẻ mặt Từ Tinh Tinh biến đổi, cười nói:
- Ách… Ta vừa mới nói chơi thôi.
Để Trần Thư đi phòng kho làm việc, không cần một tháng, bọn họ sẽ có nguy cơ phá sản mất…
Lệ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận