Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 713: Ý của ta là Vương Cấp… thì phải thêm tiền (2)

Bốn người nhìn nhau, không khí thoáng chốc bỗng trở nên yên tĩnh lại.
Thương thế của hai người họ đã bình phục bảy tám phần, chỉ là hốc mắt vẫn còn vết bầm tím, cho thấy rằng vết thương có chút nghiêm trọng.
- Xì!
Hai thầy trò Brody cùng lúc nhếch toét cái miệng.
Lúc đầu hoàn toàn không cảm nhận được gì, nhưng khi nhìn thấy Trần Thư với Liễu Phong, hốc mắt thâm tím lại có chút nhói lên rồi.
Giây tiếp theo.
Cả hai dứt khoát quay người, không để ý đến Trần Thư với Liễu Phong ở phía đối diện nữa.
Trần Thư hét lớn một tiếng:
- Còn không mau rời khỏi học phủ, muốn bị đánh phải không?
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, bước chân của Brody và Noah càng tăng tốc, chỉ sợ sẽ bị hai người kia đuổi kịp, không thôi lại bị đánh một trận.
- Là ngươi đánh?
Trần Thư và Liễu Phong nhìn nhau, đồng thanh hỏi.
Cả hai sững sờ trong giây lát, khóe miệng nở một nụ cười hiền hậu như nhau.
...
Sáng sớm ngày thứ hai.
- Há há há!
Trần Thư dậy sớm, nằm trên ghế sô pha cười không ngừng, nghĩ đến một tương lai tốt đẹp hơn phía trước.
- Điên rồi à?
A Lương với Vương Tuyệt rời khỏi phòng thì nhìn thấy Trần Thư cứ như đang phát bệnh vậy.
Trần Thư nói:
- Các huynh đệ à, sắp phát tài rồi đó!
A Lương nói:
- Ngươi lại cướp đồ của ai à?
Trần Thư vừa định nói, bỗng điện thoại gửi đến một tin nhắn.
Liễu Phong (Lò hỏa táng chuyên nghiệp): Đến văn phòng của ta!
- Không có thời gian giải thích!
Trần Thư rời khỏi ký túc xá với chiếc ba lô trên lưng, đi thẳng đến phòng làm việc của Liễu Phong.
- Trần Thư, ta đã bàn bạc với hiệu trưởng Tần cả đêm rồi!
Liễu Phong nói:
- Sau một hồi tranh luận vất vả, cuối cùng ta cũng đổi được phần thưởng là một ngàn tín chỉ cho ngươi!
- Một ngàn?
Trần Thư hơi giật mình, nói:
- Một Ngự Thú Sư Vương Cấp mà có một ngàn thôi sao?
- Ngươi thật sự cho rằng mình có thể đối phó được với Vương Cấp đấy à!
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, hắn ta nói:
- Khả năng cao là Ngự Thú Sư Vương Cấp không ở đó đâu. Đắc tội với nhiều đại quốc như vậy, sao hắn ta lại dám ở nơi đó nữa chứ?
Ngay sau đó, hắn ta mở miệng giải thích:
- Một nghìn tín chỉ ấy chỉ là phần thưởng cơ bản. Còn tùy theo biểu hiện của ngươi, độ khó của nhiệm vụ,... thì sẽ có thêm tiền thưởng!
- Để ta nghĩ lại đã…
Trần Thư vuốt cằm, giống như chỉ cần xuất phát là sẽ được phần thưởng một ngàn tín chỉ, xem ra cũng không có thua thiệt gì.
Liễu Phong mở miệng nói:
- Trần Bì, đáp ứng đi, tối hôm qua ta nói mòn cả lưỡi, đến cuối cùng mới thuyết phục được hiệu trưởng cho ngươi một ngàn tín chỉ đấy.
- Thật à?
Trần Thư quan sát Liễu Phong một lượt, trong lòng cứ luôn cảm thấy có chút khó tin…
Đúng lúc này, có một bóng người vội vã đi vào.
- Lão Liễu, ngươi nói xem chúng ta cấp một ngàn năm trăm tín chỉ có phải là hơi ít không?
Lời này nói ra, Trần Thư và Liễu Phong đều ngây ngẩn cả người.
- Tiểu Trần cũng có mặt à!
Khóe miệng Tần Thiên mang ý cười, vẻ mặt sững sờ, chỉ thấy Liễu Phong không ngừng nháy mắt ra hiệu với mình
- Lão Liễu, mặt ngươi bị co giật à?
- …
Liễu Phong không nói gì, âm thầm chuẩn bị rời đi trước.
- Liễu lão sư, đây là kết quả mà ngươi đã cố dùng lý lẽ để đấu tranh đấy à?
Trần Thư co giật khoé miệng, hoàn toàn không ngờ đến hành vi rối loạn của Liễu Phong
Nhà buôn trung gian kiếm chác thêm tiền đúng không?
Tần Thiên cũng hiểu ra, lão nói:
- Không ngờ ngươi lại là Liễu lưu manh như vậy đấy!
- À…
Liễu Phong cười khan một tiếng, mở miệng giải thích nguyên do.
Tối qua Tần Thiên đã chuẩn bị đưa Trần Thư tiền thưởng cơ bản là hai nghìn tín chỉ, sau đấy lại dựa vào nhiệm vụ cụ thể để thanh toán tiền thưởng, nhưng mức tối đa là ba nghìn năm trăm tín chỉ, đây đã là mức cực kì ưu ái rồi.
Liễu Phong ngược lại kiên quyết đưa Trần Thư một nghìn năm trăm tiền thưởng cơ bản, bồi thường tối đa là sáu nghìn tín chỉ, mục đích chính là để Trần Thư làm việc cẩn thận. Tiền thưởng cơ bản thì quá cao, giới hạn lại thấp, ngộ nhỡ Trần Thư nhận tiền xong không làm, để mặc như vậy thì hắn ta biết tìm ai để nói lí đây?
Cuối cùng Tần Thiên cũng đồng ý phương án của Liễu Phong. Để Trần Thư có động lực hơn, Liễu Phong tự chủ chương giảm thấp tiền thưởng cơ bản xuống năm trăm tín chỉ.
- Thật thế à?
Trần Thư nhìn đi nhìn lại, đánh giá Liễu Phong, cảm thấy có chút không đáng tin.
- Phí lời! Ta là lão sư của ngươi, chẳng lẽ hại ngươi à?
Trần Phong mở miệng nói:
- Chốt lại một câu, thế rốt cuộc có làm không?
Trần Thư đang muốn nói gì đó, trước mắt lại xuất hiện bảng lựa chọn.
【 Lựa chọn thứ nhất: vỗ ngực dõng dạc nói: “Dốc sức vì trường học, đó là nghĩa vụ của ta, ta làm miễn phí không cần tiền!” Phần thưởng: thuốc vệ trang 1 】
【 Lựa chọn thứ hai: biểu thị năng lực của mình không đủ, trực tiếp từ chối! Phần thưởng hoàn thành: Đại lượng Ngự Thú Lực 】
【 Lựa chọn thứ ba: đồng ý làm! Phần thưởng hoàn thành: kỹ năng “Kịch Độc Mộc Phược”, “Cự Hình Phong Nhận” thêm một 】
Trần Thư đánh giá cẩn thận ba lựa chọn đó rồi quả quyết chọn cái thứ ba.
Lựa chọn đầu tiên kia đến chó còn không thèm chọn ấy chứ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận