Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 386: Con mẹ nó kế hoạch thiên tài của ta bị người ta đoán được à? (2)

Chắc chắn, cho dù là thi đấu khoá trước, thi đấu ngự thú cũng là vô cùng xuất sắc.
Cũng cực kỳ hiếm thấy, Nam Thương Thị chiến đấu với thành thị khác.
Nói chung, đến trận chung kết, đều thuộc về nội đấu của Nam Thương Thị!
Người chủ trì mang theo nụ cười ngọt ngào, đi lên vị trí đài tỷ thí, người trong sân đều nhao nhao nghị luận, vô cùng chờ mong chiến đấu hôm nay.
Mà trong phòng nghỉ, chỉ còn lại đội ngũ của Nam Giang Thị và Nam Thương Nhất Trung!
Đội ngũ còn lại đều trở thành người xem, không ở lại vị trí tuyển thủ.
- Trần Thư, cám ơn lời mời của ngươi ngày hôm qua, bất kể thắng thua, hy vọng vẫn có thể trở thành bằng hữu với ngươi.
Tạ Phong Ngữ của Nam Thương Nhất Trung mang theo nụ cười hiền lành, đi tới.
Tuy ba người phong mang tất lộ, nhưng tính tình lại khiêm tốn ôn hòa.
Sự kiêu ngạo của thiên tài là lòng tin đối với bản thân, chứ không phải miệt thị đối với người khác.
- Mời? Mời gì?
Thẩm Vô Song có chút ngây đơ hỏi.
Tạ Phong Ngữ cười cười, mở miệng nói:
- Ngày hôm qua bạn học Trần Thư mời đội ngũ chúng ta ăn cơm, nhưng bị ta cự tuyệt…
Thẩm Vô Song sửng sốt, lập tức hiểu ra, nhìn Trần Thư chằm chằm.
Ngươi con mẹ nó thật sự muốn chuốc thuốc à? Quá đáng.
Thẩm Vô Song lắc đầu, nói:
- Ta nói mà, chẳng trách ngày hôm qua ngươi lại cả ngày khó ở như vậy, thì ra là đang hậm hực.
- Xin lỗi, bạn học Trần Thư, ta không ngờ lại tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy cho ngươi.
Ba người Tạ Phong Ngữ ngẩn ra, ngay sau đó lại lộ ra vẻ áy náy.
Ba người không khỏi nghĩ đến: Người mà lão sư bảo chúng ta phòng bị hình như không phải là người xấu?
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, cười xấu hổ.
Đúng là trẻ tuổi, thì ra các ngươi cho rằng Trần Thư là vì không mời được các ngươi ăn cơm mà hậm hực à?
Hắn trầm mặc không nói gì, không đành lòng nói ra chân tướng,
Nếu để ba người biết Trần Thư là vì kế hoạch hạ độc thất bại mà buồn bực, sợ rằng sẽ diễn biến thành sắc mặt chán sống.
Đúng vào lúc này, người chủ trì mở màn thi đấu:
- Hôm nay, chính là trận chung kết ngự thú mà mọi người chờ mong.
- Một bên là Nam Thương Nhất Trung liên tục nhiều năm giành chức quán quân, bên kia là đội ngũ hắc mã Nam Giang Thị.
- Cuối cùng sẽ là vương vĩnh hằng, hay là tân vương lên ngôi? Chúng ta cùng mở mắt mong chờ!
- Xin mời hai đội ngũ chói mắt nhất của chúng ta hôm nay ra sân.
Lập tức, không khí trong Đấu Linh Trường được đẩy lên đỉnh núi!
- Nam Thương Nhất Trung cố lên! Đệ nhất thiên tài Tạ Phong Ngữ cố lên!
- Nam Thương Nhất Trung cố lên! Đệ nhất thiên tài Tạ Phong Ngữ cố lên.
Trong nháy mắt, người xem ủng hộ Nam Thương Nhất Trung hò hét ầm ĩ.
Nhất Trung một đường nghiền ép, cũng hấp dẫn được đại lượng làan, thực lực mới là đạo lý cứng rắn.
Nhưng ngay sau đó, hoan hô thuộc về Trần Thư lập tức áp đảo thanh âm trước đó.
- Nam Giang Hãn Phỉ lên cho ta! Đập nát Nam Thương Nhất Trung!
- Đập nát! Đập con mẹ nó nát hết.
Nghe tiếng hò hét của mọi người, Trần Thư không nhịn được mà tâm thần chấn động, không ngờ Nam Giang Hãn Phỉ ta cũng có nhân khí như vậy.
Tuy ngôn ngữ hơi thô bỉ một chút, nhưng khí thế của chúng ta mạnh.
Hôm nay Trần Thư không mua thuỷ quân, bởi vì là trận chung kết, giá thật sự con mẹ nó quá… Đắt.
Hắn lo lắng hiệu trưởng của Nam Giang Nhị Trung sẽ trực tiếp khai trừ hắn.
Người ủng hộ của hai đội ngũ không ngừng hò hét, khiến người ta không nhịn được mà máu nóng sôi trào, toàn bộ Đấu Linh Trường tràn ngập chiến ý.
- Trẻ tuổi thật tốt.
Vương Thanh ở trong phòng nhìn về phía Đấu Linh Trường, không nhịn được nói.
Tuyển thủ của hai đội ngũ trở lại vị trí của mình, chào nhau, tỏ vẻ tôn trọng đối phương.
Con ngươi của Trần Thư không ngừng đảo.
Nếu không phải ở trước công chúng, sợ rằng hắn đã trực tiếp dùng túi phân trùm đối phương rồi.
Chiến đấu mà, xuất kỳ bất ý mới là mấu chốt!
- Đừng xung động.
Hạ Băng và Hứa Tiểu Vũ hiển nhiên đều có đượcchỉ thị của Thẩm Vô Song, đè tay của hắn lại.
Trong Đấu Linh Trường có cả vạn người quan sát, nếu cộng thêm trực tiếp trên mạng, truyền thông đưa tin, sợ rằng nhân số chính là một số lượng không thể tưởng tượng.
Nếu Trần Thư thực sự muốn động thủ, lập tức sẽ vang danh cả nước!
Cuối cùng, hai bên cúi đầu xong, đều về vị trí của mình.
Cho tới khi trang bị bảo hộ được mở ra, Hứa Tiểu Vũ và Hạ Băng mới thở phào.
Tạ Phong Ngữ nhìn về phía đội hữu của hắn, Tô Duy Vận cùng với Giang Mặc,
Ba người nhìn nhau, trên mặt có tự tin tất thắng.
- Thi đấu bắt đầu!
Vừa dứt lời, sáu con Khế Ước Linh lập tức xuất hiện trên đài tỷ thí.
Chỉ thấy ở phía Tạ Phong Ngữ, một con băng lộc (nai băng) cả người lấp lánh ánh sáng xanh da trời lắc lư đầu, có khí tức băng hàn không ngừng phát ra.
Mà ở bên trên băng lộc, là một chim đen xì, hai mắt hiện ra màu đỏ quỷ dị.
Ở phía trước nhất là một con thú loại màu tím, giống như hổ lại giống như báo, khí thế cũng cực kỳ đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận