Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 286: Ngoài ra, ngươi cho bao nhiêu tiền?

- Ừm? Ngươi quen biết hắn ta?
- Nói thừa, ba năm trước chính là hắn ta dạy ta, Thẩm lão sư chính là thầy tốt bạn hiền của ta, nếu như không có hắn ta, chưa chắc sẽ có Phương Tư của hiện tại!
Khóe miệng Trần Thư giật giật, trong lòng không khỏi nghĩ, Phương Tư tỷ không phải là bị hack rồi đấy chứ?
Hắn lập tức nhắn tin lại:
- Phải thêm tiền đúng không?
- Trần Bì, đây không phải vấn đề về tiền, hắn ta chính là lão sư của chúng ta đấy! Ngoài ra, ngươi cho bao nhiêu tiền?
- …
Trần Thư gật gật đầu, xem ra thật sự là người thật không nghi ngờ gì rồi.
- Một trăm vạn?
- Đi lên trên chơi! Nhà ngươi chôn một người Hắc Thiết Cấp cần một trăm vạn sao? Ít nhất là hai nghìn vạn!
- Bà mẹ nó, ngươi cướp tiền à? Giảm giá một chút có được không?
Hai người học sinh ba tốt tôn sư trọng đạo không ngừng mặc cả.
Thẩm Vô Song ở một bên khác đột nhiên thấy trong lòng mát lạnh, luôn cảm thấy có sự việc gì đó không tốt sắp xảy ra.
Hắn quay đầu lại chỉ nhìn thấy gương mặt của Trần Thư lộ ra nụ cười bỉ ổi, mở miệng nói:
- Trần Bì, ngươi đang làm cái gì vậy?
Trần Thư giật mình một cái, điện thoại đều sắp cầm không vững rồi.
- Không có việc gì, không có việc gì…
Hai mắt Thẩm Vô Song nhíu lại, nói:
- Ngươi không phải là đang chuẩn bị phục thù ta đấy chứ?
- Làm sao có thể?
Trần Thư vô cùng kiên định nói:
- Ngươi chính là lão sư của ta!
Cuối cùng, Trần Thư lắc đầu, gương mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Phương Tư vậy mà một chút cũng không lùi bước, kiên định muốn lấy hai nghìn vạn, thực sự là quá đen rồi, một chút giá hữu nghị nội bộ cũng không có.
Nếu như mang số tiền kia cho Thẩm Vô Song, có lẽ bản thân hắn ta cũng đều tự nguyện chôn chính mình rồi.
Trần Thư thở dài:
- Không đáng tin cậy đâu! Loại hoành đồ đại nghiệp này vẫn là phải để tự mình thực hiện!
- Trần Thư, tới chơi đánh bài à?
Từ Tinh Tinh đi tới, trong phòng chỉ ba người bọn hắn dường như không có việc gì làm rồi.
- Bớt nói nhảm đi! Ta không thể nào chơi với ngươi được, cả đời này đều không thể được.
Trần Thư trực tiếp từ chối nói.
Chơi với Từ Tinh Tinh không phải là hoàn toàn đi chịu tội sao?
Ngay tại lúc này, Đấu Linh Trường phía dưới lại bắt đầu tỷ thí.
Trần Thư ở một bên xem vô vùng chán ngán, dứt khoát trực tiếp bày vỉ nướng ra…
- Ngươi đang làm cái gì thế?
Thẩm Vô Song giật mình một cái, ngươi con mẹ nó thực sự quá là không hợp lẽ thường rồi.
- Yên tâm đi, Thẩm lão sư, lần này ta bỏ hết tất cả tiền vốn, dùng sản phẩm chất lượng không có khói than!
Hóa ra trước kia ngươi đều là dùng hàng giả kém chất lượng phải không?
- Không được!
Thẩm Vô Song kiên định từ chối nói.
Vạn nhất Ngự Thú Sư ở bên dưới đang chiến đấu, trong phòng trên không trung đột nhiên bốc lên khói đen cuồn cuộn, thậm chí trực tiếp bốc cháy lên, vậy hình ảnh kia không phải là thuần túy vô nghĩa rồi sao?
Trần Thư thở dài, sở thích cuộc sống của hắn đều bị tước đoạt rồi.
Lúc này, nhân viên đi tới bên ngoài phòng.
- Mời bạn học Đường Liệt chuẩn bị sẵn sàng!
Đường Liệt gật gật đầu, lập tức đứng dậy, luôn cảm giác trong phòng không có chút an toàn nào.
Nhưng vào thời điểm hắn ta nhìn thấy tiểu bình đài ở phía dưới, sắc mặt lập tức biến đổi.
Hạ Viêm đứng ở chính diện không biểu lộ cảm xúc, dường như là đang chờ đợi đối thủ đi xuống.
- Không phải chứ, xui xẻo đến như vậy?
Khóe miệng Đường Liệt khẽ giật giật, bây giờ đối phương đang nổi nóng đấy, đây không phải là tự mình trực tiếp hướng về họng pháo mà đâm vào sao?
Hắn nhìn phía nhân viên nói:
- Không đúng chứ, ta là Ngự Thú Sư cấp tám tại sao lại đánh với cấp chín?
- Lão sư của các ngươi yêu cầu… vì để cho các ngươi mau chóng tăng cao thực lực.
- …
Vẻ mặt Đường Liệt đầy sự oán hận trong lòng nhìn về phía Thẩm Vô Song, không cần chơi như vậy chứ?
- Đường thiếu! Ngươi phải cố lên nha! Vì lớp đặc huấn của chúng ta cố gắng chiến đấu! Thiên tài đều là khiêu chiến vượt cấp!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, ánh mắt vô cùng thâm trầm, có ý vị không thể hiểu được.
Đường Liệt nhịn không được mà khóe miệng giật một cái, luôn cảm thấy đối phương như là đang chiêm ngưỡng di ảnh của hẳn ta.
Tạ Tố Nam mở miệng hô:
- Toàn lớp tiễn đưa Đường thiếu!
Chỉ thấy lớp đặc huấn mọi người nhộn nhịp đứng lên, vẻ mặt trang nghiêm, trong ánh mắt càng tràn ngập vẻ hoài niệm và bi thương.
Chỉ thiếu tay bưng lấy hoa trắng, sau đó ngay ngắn cùng nhau khom lưng chào rồi.
Mẹ nó! Có cần phải như vậy không!
Trong lòng Đường Liệt đều có chút sợ hãi đến hoảng loạn rồi, dường như cả lớp đều đang nhìn mặt hắn lần cuối cùng.
- Được rồi!
Thẩm Vô Song xạm mặt lại, nhịn không được nhìn Trần Thư và Tạ Tố Nam, hai người lại lôi tiết tấu đi theo hướng khác.
Hắn vỗ vai Đường Liệt, an ủi nói:
- Không sao đâu, đi đi, thương vong của Khế Ước Linh sẽ không ảnh hưởng đến Ngự Thú Sư.
- …
Ngươi thật đúng là biết an ủi người khác mà!
Đường Liệt hít sâu một hơi, kiên định bước từng bước chân, đi tới bên trên tiểu bình đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận