Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1746: Truyền kỳ sinh vật đấu với đồ chơi (2)

Bọn chúng không kịp lên tiếng kêu thảm, lặng yên không tiếng động biến mất không thấy gì nữa, giống như bị người ta cưỡng ép xóa đi.
Cho dù là Bạch ngân lãnh chúa, cũng không thể nào chống đối.
Uy lực của Đạn hạt nhân dược tề nhằm vào Bạch ngân trở xuống, nhưng lượng biến đủ để gây nên biến chất!
Dưới trận tai họa này, chỉ có Hoàng kim mới có thể bình yên vô sự, đây cũng là nguyên nhân khiến Sa Hoàng kinh hoảng như thế.
Bây giờ trong thời loạn thế, Hắc Thiết chỉ là pháo hôi, nhưng Bạch ngân cũng là quân chủ lực của hung thú.
Nếu xuất hiện lượng lớn thương vong, bất kỳ thế lực nào cũng không thể chịu đựng nổi…
Rầm rầm rầm!
Bạch quang thoáng chốc vút qua, cho tới giờ khắc này mới có tiếng nổ đùng khủng bố vang vọng.
Nước biển vô tận bị bốc hơi thành mây mù, thậm chí dẫn đến bên trong hải vực mấy vạn mét một cái hố sụp đổ xuống.
Nhưng cũng tiếc, bởi vì bạch quang bao phủ, không ai có thể nhìn thấy một màn kỳ cảnh này!
Mà càng làm cho người ta sợ hãi chính là, đây chỉ bắt đầu mà thôi…
Bạch sắc quang mạnh nhanh chóng dâng lên, quang mang lan tràn đến hải vực lớn hơn.
Vô số sinh linh bị cưỡng ép xóa đi, không có một chút sức mạnh chống lại, lúc này sinh mệnh đã trở nên vô cùng yếu ớt.
Đạn hạt nhân lan tràn tốc độ quá nhanh, cho dù là Hoàng kim hung thú cũng khó mà chạy thoát dược, chỉ có thể dựa vào kỹ năng phòng ngự ráng chống đỡ.
Đúng lúc này.
Mặt biển phí đông cuồn cuộn, phần lớn Hoàng kim hải thủy lan tràn dâng lên, hóa thành một Cự Sa khủng bố mấy vạn mét!
- Tiểu quỷ đáng giết ngàn đao!
Sa Hoàng vẻ mặt ngưng trọng, lại lần nữa cưỡng ép áp chế độc tố trên mình, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, hơn nữa phóng xuất ra kỹ năng thiên phú của bản thân
Bây giờ là thời khắc mấu chốt, nó đã không thể giữ lại được nữa.
Nếu thực sự để cho Bạch sắc quang mang này lan tràn ra, tạo thành thương vong quá lớn, đối với hải vực mà nói đã là thương cân động cốt.
Ầm!
Từ nước biển ngưng tụ Cự Sa mở cái miệng to ra, vô cùng cường thế lao về phía Bạch sắc quang mang mà thôn phệ.
Một màn trước mắt cực kỳ tráng quan, khiến sinh linh bốn phía vô cùng chấn động, ào ào nhìn sang.
Đây là một cuộc đọ sức của truyền kỳ sinh vật!
Rầm rầm rầm!
Ban ngày tiến lại gần Thủy Sa, trong nháy mắt đã đụng vào nhau.
Gần như là vừa mới tiếp xúc, Bạch sắc quang mạng ảm đạm xuống,
Dù sao cũng là đại chiến của truyền kỳ sinh vật, cường độ vẫn còn đó.
Trong lúc nhất thời, trong mắt hung thú xa xa tràn đầy vui mừng, nghĩ đến thực lực của Sa Hoàng, trong lòng đã có tính toán.
Nhưng mà, bọn chúng không vui vẻ dược quá lâu thì vẻ mặt đã đông cứng lại.
Uy lực của bạch sắc quang không giống như Thủy Ngư, nhưng vấn đề là, nó đủ lớn !
Chỉ là trong chớp mắt, bạch sắc quang mang lại lần nữa lại khuếch tán ra, đã không phải là Thủy sa có thể nuốt một cái bình.
Sa Hoàng có thể làm, chỉ là phần lớn uy lực làm suy yếu bộ phận đạn hạt nhân mà thôi.
Bạch sắc quang mang vẫn đang lan tràn.
Đám hung thú không khỏi kính ngưỡng bọn chúng hoàng, lần nữa lại bắt đầu hành trình lánh nạn.
- Grào!
Sa Hoàng thần tình ngưng trọng, đã dự liệu được một màn này.
Chỗ đáng sợ của Đạn hạt nhân không ở chỗ uy lực của nó, mà là bởi vì phạm vi nghịch thiên của nó!
- Chí ít có thể suy yếu ba phần uy lực…
Sa Hoàng đã tận lực, nó còn có kỹ năng còn lại, nhưng phạm vi đều không đủ lớn, đối mặt với bạch sắc quang mang trước mắt, chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Mà giờ khắc này, trên đá ngầm cách mười vạn mét.
Trần Thư mặc áo khoác đen đang đứng ở trên đó, trong mắt có sự phấn khởi cùng vẻ điên cuồng,
Vốn dĩ hắn muốn chạy trốn, nhưng nghĩ đến nếu không thể tận mắt trông thấy hiện trường, điều này chỉ sợ cũng trở thành sự tiếc nuối cả đời của hắn, tự nhiên lại vòng ngược trở về.
Có thể cũng là bệnh chung của tội phạm…
- Không hổ là truyền kỳ, cái này cũng có thể ngăn trở…
Trần Thư ngắm nhìn bạch sắc quang mang phía chân trời, vẫn là cổ vũ cho Sa Hoàng mà.
Nhưng một giây sau, trong tay của hắn lại có thêm một bọc… Đạn hạt nhân!
- Thêm lượng không thêm giá! Đạn hạt nhân tới đây!
Trần Thư mỉm cười, Thỏ Không Gian bên cạnh nháy mắt phóng ra tầm mười đạo Không gian ấn ký, bao trùm bên trên lớp đạn hạt nhân.
Một giây sau, năm mươi bình bạo tạc dược tề trực tiếp bị truyền tống đến hiện trường tai họa…
Rầm rầm rầm!
Chỉ trong nháy mắt, Bạch sắc quang mang lại lần nữa khuếch tán, cưỡng ép nổ tung cự khẩu của thủy sa!
- Hả?
Sa Hoàng thần sắc sững sờ, vô cùng tức giận.
Mẹ nó con hàng này lại ném đạn hạt nhân?
Vốn dĩ nó còn đắc chí vì lãnh địa to lớn của mình, nhưng sao bây giờ lại cảm thấy toàn bộ lãnh địa này là sân khấu của Trần Thư nhỉ?
Trong mắt Sa Hoàng có cảm giác vô lực, chỉ có thể chết lặng truyền thâu nguyên tố thủy.
Nhưng vẫn không thể thay đổi cục diện!
Bạch sắc quang mang trong miệng Thủy sa vọt ra, nháy mắt lan rộng ra bốn phía.
Grào!
Nó gào thét một tiếng, nháy mắt va chạm vào bạch sắc quang mang, hóa thành vô tận nước biển, đổ vào bên trên đạn hạt nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận