Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1474: Cái này mẹ nó là kỹ năng nghịch thiên gì vậy

Ầm ầm ầm!
Tiểu Hoàng điều chỉnh thân thể của mình, không ngừng đụng vào bạch cốt trước mặt.
Cùng lúc đó, Thỏ Không Gian và Husky cũng không ngừng ra tay, đánh vào những nơi có nhiều bạch cốt.
Trong lúc nhất thời, hai người một đuổi một chạy, ở trên đại hải xuất hiện một trận truy kích kịch liệt.
- ...
Nữ tử trung niên dần dần trở nên khó coi, nàng ta không tiến hành phản kích nào, nhưng vẫn không thể hất nổi Trần Thư ra.
Mặc dù Tiểu Hoàng có Trùng Phong, nhưng tốc độ không phải cường hạng của nó, đương nhiên là không thể sánh bằng Huyết Sắc Đại Ưng Hoàng Kim Cấp.
Còn tốc độ của Husky càng không cần phải nói, kỹ năng cơ động duy nhất của nó là Cẩu Ảnh Mê Tung, bởi vì đó là thuấn di một cách ngẫu nhiên và có khoảng cách hạn chế, nên kỹ năng này chỉ có thể dùng để bảo vệ tính mạng, không thích hợp để truy kích.
Nhưng Thỏ Không Gian có Không Gian Bỉ Lực, giúp hai con Khế Ước Linh còn lại không bị lạc đội.
Một khi khoảng cách giữa hai bên bị kéo xa, ba con Khế Ước Linh lập tức có thể đuổi theo được.
Theo thuộc tính của Thỏ Không Gian thuộc tính tăng lên, Thần kỹ Không Gian Bỉ Lực đã dần dần cho thấy một mặt đáng sợ của nó.
- Cái này mẹ nó là kỹ năng nghịch thiên gì vậy!
Mặc dù Khế Ước Linh của Trần Thư có năng lực ngang với Hoàng Kim Cấp, nhưng các loại kỹ năng cũng đều có tác dụng đặc biệt của riêng nó, không phải Hoàng Kim Ngự Thú Sư bình thường có thể so sánh được.
Nữ tử trung niên lộ vẻ tuyệt vọng, thân thể của Khô Lâu Vương bên cạnh nàng ta đã xuất hiện vết rạn, khí thế cũng trở nên yếu đi.
Vòng bạch cốt bảo vệ vốn dĩ không bị tan vỡ, cũng là bởi vì kỹ năng này và Khô Lâu Vương có tâm thần tương liên.
Trừ phi Khô Lâu Vương chết, nếu không kỹ năng phòng ngự này cũng sẽ không biến mất.
Nhưng kéo dài thêm chút nữa, Khô Lâu Vương thật sự có thể bị đánh chết…
Nàng ta móc ra dụng cụ truyền tin của tổ chức, nhưng lại chậm chạp không có tín hiệu…
Vì tránh chuyện sơ suất, bọn họ đặc biệt chọn lựa một hải vực vắng vẻ.
Kết quả bây giờ lại thành nghĩa địa của mình…
- Người xong đời rồi…
Trần Thư lắc đầu, thấy đối phương không có chút ý chí chiến đấu nào, hắn cũng không cần thiết phải trì hoãn nữa.
Hắn lấy ra một chai dược tề không màu, đút cho Thỏ Không Gian uống.
- Ô ô…
Thân thể của Thỏ Không Gian lập tức biến mất không thấy, dễ dàng thuấn di đến bên cạnh nữ tử trung niên mà không hề bị phát hiện.
Mà lúc này, Khế Ước Linh vẫn không có ý thức được nguy hiểm sắp đến gần…
- Chạy này!
Thỏ Không Gian dùng sức nắm lấy củ cà rốt, hung hăng đập.
Oành!
Trong phút chốc, sắc mặt nữ tử trung niên đột nhiên đông cứng lại, khí tức sinh mạng đột nhiên biến mất không thấy.
Khế Ước Linh của nàng ta đồng thời chết theo, khi rơi xuống thì bị Thỏ Không Gian cưỡng ép thu vào.
- Đúng là không biết tốt xấu…
Trần Thư lắc đầu, hắn vốn còn muốn đánh một trận với một tên Hoàng Kim Ngự Thú Sư để kiểm tra sức chiến đấu các Khế Ước Linh của hắn một chút.
Nhưng đối phương lại một lòng chỉ muốn chạy thoát thân, không có một chút ý muốn ham chiến nào, Trần Thư không thể làm gì khác hơn là đánh chết.
- Giải quyết xong rồi sao?
Ở trong miệng của Tiểu Hoàng, Trương Đại Lực mở miệng hỏi.
Hắn ta chỉ nghe được động tĩnh bên ngoài, nhưng không dám đưa đầu ra nhìn.
- Ừ, chỉ là một vài tiểu lâu la mà thôi.
Trần Thư nhún vai, trong mắt có chút suy tư.
Hiện giờ hắn được tổng cộng giết mười tên tội phạm, bây giờ ba tên Hoàng Kim Ngự Thú Sư đã chết, chỉ e là các tổ chức tội ác cũng sẽ không tùy tiện ra tay.
- Nhiệm vụ này có vẻ không đơn giản…
Trần Thư nhíu mày, sau đó lại nghĩ tới điều gì, hắn hỏi:
- Đại Lực, chúng ta còn cách thời gian Cúp Thực Thần diễn ra bao lâu nữa?
- Còn khoảng mười ngày nữa, sao thế?
- Chúng ta trở về một chuyến!
Trần Thư mở miệng nói, đồng thời để Tiểu Hoàng thay đổi phương hướng.
Hải vực phía trước có nhân viên của ba tổ chức tội ác lớn đang điều tra, chẳng qua hắn không ra tay mà thôi.
Hôm nay nếu còn có thời gian, vậy thì tìm mấy thanh niên yếu gà góp đủ số cũng được.
- Òm ọp!
Slime theo phương hướng Trần Thư chỉ định mà bay đi…
Ngay vào lúc Trần Thư bắt đầu tìm kiếm tam đại tổ chức thì trên một đỉnh núi đầy gió lớn, một tòa giáo đường to lớn nằm ở đây, sừng sững đứng yên, như thể đã trải qua hàng ngàn năm.
Tòa giáo đường màu trắng, mang đến cho hắn cảm giác thiêng liêng thần thánh. Mà ở đỉnh giáo đường có treo một chữ Cổ.
Tầng cao nhất của Giáo Hội.
Một lão nhân tóc trắng xóa nhìn cuồng phong ở trước mặt, mãi không nói gì như một bức tượng điêu khắc.
- Chít…
Đúng lúc này, một con chuột đen bên cạnh lão ta kêu lên như đang truyền tin tức gì đó.
- Hửm?
Lão nhân ngẩn ra, lẩm bẩm:
- Lại một giáo chủ nữa chết đi?
Đôi mắt đục ngầu của lão ta xuất hiện ý lạnh, sau đó gõ quyền trượng trong tay xuống đất.
Một lát sau, không gian phía sau lão ta vặn vẹo chấn động.
Chỉ thấy một người áo đen chậm rãi đi ra, thỉnh thoảng trêu đùa tiểu thú màu đen trên vai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận