Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1325: Để nó phun! Để nó phun

Trần Thư nhíu mày, không nghĩ tới thời điểm mấu chốt hệ thống sẽ nhắc nhở hắn.
Vốn dĩ hắn vẫn chưa nghĩ ra đối sách, nhưng bây giờ ý nghĩ cũng rõ ràng hơn hẳn.
Hơn nữa hệ thống đã nhắc nhở lần thứ hai, cũng báo hiệu Khương Thần này thật sự có vấn đề.
- Hả?
Khương Thần ngẩn ra, vô thức lùi lại một bước.
Vẻ mặt của đối phương cổ quái khiến hắn ta có chút cảnh giác.
- Học trưởng, ngươi chờ ta một chút!
Trần Thư cười khẽ, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Tiểu tử này định làm gì vậy?
Tần Thiên khẽ động, chẳng lẽ đã có đối sách rồi sao?
Lão cười nói.
- Tiểu Khương, mau ngồi xuống đi, tên này lúc nào cũng kỳ kỳ quái quái thế đấy.
- Không sao, tính cách của học đệ, ta đã sớm hiểu rõ.
Khương Thần cười nhạt một tiếng rồi lập tức ngồi xuống, không để ý đến hành động kỳ quái của Trần Thư.
Lúc này Trần Thư đến gần máy lọc nước ởhành lang, lấy hai cốc giấy ra.
- Ta mẹ nó trực tiếp tặng ngươi chút quà!
Trần Thư cười hắc hắc mở túi tác chiến, lấy ra một lọ dược tề chứa bột thuốc màu đen.
Đây là Tội Phạm Dược Tề được hắn chú tâm đề luyện ở cuộc so tài toàn cầu.
- Hôm nay ta sẽ để cho ngươi hiểu được thế nào là lòng người hiểm ác…
Trần Thư đổ ít nước vào cốc, bột thuốc nhanh chóng hòa tan trong nước.
Một ly nước đặc biệt cuối cùng đã pha chế thành công!
- Màu này hình như có chút kỳ quái…
Trần Thư nhíu mày, mặc dù cốc nước này không có một chút mùi lạ nào, nhưng nước màu đen tuyền quả thực cũng có chút quỷ dị.
- Có rồi!
Ngẫm nghĩ một chút, hắn lại lấy thêm một bình dược tề khác, trong bình dược tề có màu tím, đây chính là Ngụy Trang Dược Tề còn dư lại sau sự kiện hung thú.
- Tiểu tử, ngươi chạy không thoát đâu…
Trần Thư nhếch miệng cười, uống một ngụm Ngụy Trang Dược Tề, toàn thân có chút biến hóa.
Một lát sau, Trần Thư lại trở về phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hắn cười toét miệng cười vừa đưa cốc giấy trong tay ra vừa mời Khương Thần.
- Học trưởng, ta đặc biệt tự tay pha cốc trà này cho ngươi đó!
- Học đệ thật có lòng.
Khương Thần cười khẽ, không nghi ngờ gì, thoải mái nhận lấy.
Hơn nữa chính nó cũng không biết nó đã bất giác tín nhiệm Trần Thư rồi.
- Chuyện này…
Tần Thiên vốn cũng không để ý lắm, nhưng vừa vô tình liếc qua cốc giấy, lão đã không nhịn nổi mà rùng mình khiếp sợ.
Cốc ‘trà’ màu đen tuyền trong tay Khương Thần, vừa nhìn là đã thấy cực kỳ có vấn đề.
- Đây là đặc sản ta đặc biệt mang từ nước ngoài về đó.
Trần Thư cười khẽ, nói tiếp.
- Trà này có tên khoa học là trà tinh chế, sau khi uống xong, bất kỳ tạp chất nào trong cơ thể cũng sẽ bị đào thải ra ngoài hết. Thậm chí ngay cả linh hồn cũng trở nên tinh khiết hơn rất nhiều.
- Thật sự thần kỳ như vậy sao?
Khương Thần nhíu mày hứng thú nhìn.
- Đương nhiên rồi!
Trần Thư nghiêm túc nói.
- Nhưng mà cần phải uống một hơi cạn sạch, nếu không sẽ không cảm nhận được điểm diệu dụng trong đó.
- Được!
Khương Thần gật đầu rồi quả quyết uống cạn cốc nước đen này, thậm chí còn mím môi một cái, có chút chưa thỏa mãn.
- Trà này…
Hắn ta lộ vẻ quái lạ, cảm thấy có chút nghi ngờ.
- Hả?
Trần Thư căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ bị phát giác rồi sao?
Nhưng mà, một giây sau đó, Khương Thần lại nói.
- Ngon thật!
- ...
Trần Thư thở phào nhẹ nhõm, cười cười đáp lại.
- Đương nhiên rồi, đây chính là trân phẩm trong trân phẩm mà!
- Được rồi, học đệ, chuyện trà nước tạm gác lại đã, chúng ta đi vào vấn đề chính đi.
Khương Thần vẫn không nghi ngờ chút nào, một phần là vì có Ngụy Trang Dược Tề.
Một nguyên nhân khác là, bây giờ hắn ta là nhân vật chủ chốt của ngự long vệ, Trần Thư không có lí do gì hại hắn ta cả, trừ phi Trần Thư thật sự muốn đi tìm cái chết.
Hắn ta quay sang nói với Tần Thiên.
- Tần hiệu trưởng, ta và học đệ bàn bạc về chuyện ngự long vệ ban thưởng, chuyện này có liên quan đến một số bí mật nội bộ nhỏ…
Đương nhiên Tần Thiên hiểu Khương Thần đang muốn để lão tránh đi, nhưng lo lắng Trần Thư sẽ gặp nguy hiểm, lão có chút tiến thối lưỡng nan, chỉ có thể đứng yên tại chỗ vờ như không hiểu Khương Thần nói gì.
Trần Thư cười nói.
- Hiệu trưởng, nếu dính đến bí mật nội bộ, vậy ta xin phép tâm sự riêng với học trưởng.
- Được! Vậy các ngươi trò chuyện đi!
Tần Thiên gật đầu, nếu Trần Thư có đủ tự tin, lão cũng không cần thiết phải lưu lại ở phòng làm việc làm gì.
Lão nhìn về phía hai người rồi nói.
- Ta sẽ ở ngoài hành lang, các ngươi có việc gì cứ gọi ta là được.
Dứt lời, Tần Thiên rời khỏi phòng làm việc, chỉ để lại Trần Thư và Khương Thần mặt đối mặt với nhau.
Khương Thần lộ rõ vẻ vui sướng nơi đáy mắt, trong lòng lại phát ra sát ý.
- Học đệ, mời ngồi!
Hắn ta cười khẽ, chỉ vào cái ghế bên cạnh.
- Được!
Trần Thư gật đầu, bình thản ngồi xuống ghế.
Nhưng khi Trần Thư nhìn thẳng vào Khương Thần, trong lơ đãng, hai mắt Khương Thần chợt lóe lên ánh sáng rồi lập tức biến mất.
Hắn ta mở miệng nói.
- Học trưởng, mắt ngươi vừa phát sáng!
- Vậy hả?
Khương Thần cười khẽ nói tiếp.
- Có lẽ ngươi nhìn lầm rồi.
Nó đã thả ra kỹ năng của mình, lưu lại một hạt giống tinh thần ở trong đầu Trần Thư, đến lúc đó hắn ta sẽ có thể nắm giữ sinh tử của người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận