Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 845: Giang hồ không chỉ có việc chém giết

Trần Thư thấy hơi kinh ngạc, hắn hơi đơ ra, nói.
- Ta tưởng các ngươi đến cứu hắn ta cơ.
- Đợi đã, đợi một chút đã.
Đông Hải Tổng Đốc xoa xoa thái dương, bao nhiêu năm vậy rồi mà hắn ta chưa thấy cảnh tượng này bao giờ.
Hắn ta lại hít một hơi thật sâu nữa, nói.
- Hai ngươi đứng yên đi đã, để ta sắp xếp lại mọi chuyện đã.
Hắn ta chỉ vào Trần Thư, nói.
- Ngươi chính là tội phạm Nam Giang Bạch Ngân Cấp sao, cũng có nghĩa là ngươi cùng phe với bọn ta?
Trần Thư gật đầu.
- Đúng vậy.
- Còn ngươi thì là Hoàng Kim Ngự Thú Sư của tổ chức tội phạm sao?
Hắn ta lại chỉ vào người đàn ông trung niên thảm hại kia, ánh mắt trở nên kỳ lạ vô cùng.
Người đàn ông đó quệt đi mấy giọt nước mắt ở khóe mắt, ngẩng đầu lên trời, mãi rồi mới gật đầu một cách miễn cưỡng.
- Cũng có nghĩa là ngươi là Bạch Ngân Cấp mà lại đang truy sát hắn ta sao?
Đông Hải Tổng Đốc gãi gãi đầu, nói.
- Con mẹ nó ta thấy hơi khó chấp nhận đấy.
- Ta nói chứ vị đại ca này ơi, ngươi mở rộng tầm hiểu biết ra chút được không?
Trần Thư mím miệng, nsoi.
- Ta là tội phạm Nam Giang, đánh một tên Hoàng Kim Cấp, không hợp lý sao?
- Hợp lý cái khỉ gió ấy.
Đông Hải Tổng Đốc không nhịn được phải chửi bật, nói.
- Nhà ngươi là thế nào thế?
- Bây giờ ta không tiện giải thích với ngươi đâu.
Trần Thư hất hất tay, đôi mắt tà ác đó lại quay sang nhìn giáo chủ, nói.
- Ban đầu bảo ngươi bó tay chịu trói thì ngươi không nghe, hôm nay ta phải đè bẹp ngươi mới được.
- Òm ọp òm ọp.
Golden Slime hất cái mông khổng lồ của nó, trông nó háo hức vô cùng.
- Con mẹ nó chứ, tội phạm cũng có nhân quyền đấy.
Giáo chủ sợ hãi hét lên rồi trốn ra sau lưng Đông Hải Tổng Đốc.
- Được rồi.
Khóe miệng Tổng Đốc giật giật, hắn ta nhìn Hoàng Kim Ngự Thú Sư đang run lẩy bẩy kia mà cảm giác mọi thứ đều thật hoang đường.
Nằm mơ cũng chẳng bao giờ gặp được cảnh này cả.
- Lẽ nào ngươi định cứu hắn ta sao?
Trần Thư quay ra nhìn, ánh mắt trông rất hiếu chiến.
- Hửm? Tên tiểu tử nhà ngươi giết người đến mức điên luôn rồi à?
Tổng Đốc nhướng mày, không ngờ đối phương lại định đánh nhau với hắn ta, bị điên thật rồi sao?
- Nói ít thôi, hoặc là tránh ra, hoặc là đánh với ta.
Trần Thư hét lên một tiếng, năm chiếc đầu chó bên cạnh cùng nhìn về một phía, trong mắt chúng là vẻ thông minh, sáng sủa.
Thế nhưng đúng lúc này, người Golden Slime rung lên, ánh sáng màu đỏ trong đôi mắt nhạt dần.
Đồng thời, cơ thể của nó cứ nhưu bóng bay bị hở khí vậy, thu nhỏ lại với tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt thôi đã biến thành một thứ chưa đến mười mét.
- Phù phù phù.
Tiểu Hoàng rơi xuống mặt đất, nhắm mắt lại ngủ rất ngon, khí thế hung mạnh trước đó biến mất hoàn toàn.
- Áu.
Năm cái đầu Husky kia cũng không còn ánh sáng màu đỏ nữa, phân thân biến mất hết, chỉ còn lại bản thể thôi.
- Áu áu áu.
Cơ thể của Husky đang giật giật, bốn chân nó cứ đạp vào đầu mình, nó đang ở trong trạng thái tự dằn vặt.
- Hử? Hết thuốc rồi sao?
Trần Thư trợn tròn mắt lên, giữa đường hắn lại cho uống thêm một bình Bạo Tẩu Dược Tề nữa mà, thế mà hết nhanh vậy sao?
- Ban nãy ngươi định đánh với ta?
Giọng nói nhẹ nhàng của Đông Hải Tổng Đốc truyền đến, vẻ khinh thường hiện ra trong mắt hắn ta.
- ….
Trần Thư ngẩng đầu lên, nhìn thấy năm con Vương Cấp Khế Ước Linh đang ở trên không trung, chúng đều đang lườm hắn với ánh mắt hung tàn vô cùng.
- Ờm… đánh cái gì cơ?
Hắn nhún vai, thở dài một hơi.
- Giang hồ đâu chỉ có chuyện chém giết chứ.
Nói rồi, hắn nhìn xung quanh rồi thu Khế Ước Linh của mình về, chủ động bò lên lưng Xích Viêm Long của Phương Tư, trông rất ngoan ngoãn, nghe lời.
- Tên tiểu tử này.
Đông Hải Tổng Đốc lắc đầu cười, nhìn giáo chủ của Cứu Thế Giáo Hội, nói rất thân thiện.
- Khế Ước Linh của ngươi có cần chữa trị không?
Giáo chủ vẫn chưa kịp trả lời thì hai tia sáng màu xanh đã được bắn ra từ đôi mắt của Thanh Long rồi. Nó giết luôn con chím màu vàng ở dưới chân hắn ta.
Tổng Đốc nói, rất bình tĩnh.
- Ta thấy, hình như không cần nữa đâu.
-.…
Giáo chủ trợn tròn mắt lên, con mẹ nó sao ngươi lại tự hỏi tự trả lời thế?
Tổng Đốc cười, nói.
- Ban nãy ta chỉ phân tán sự chú ý của Khế Ước Linh của ngươi thôi, ta không muốn để nó đau khổ quá.
Khóe miệng giáo chủ giật giật, ta cảm ơn ngươi nhé?
Một tia sáng màu xanh chiếu tới, khống chế giáo chủ rồi ném hắn ta lên lưng Thanh Long.
- Hai ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta phải quay lại hiện trường xử lý một vài việc.
Nói rồi, Đông Hải Tổng Đốc rời đi với năm con Khế Ước Linh.
Không lâu sau, hắn ta đã về lại được đường Tam Thanh.
Lúc này, cả con đường chỉ còn lại một đống đổ nát, trong không khí có mùi gì đó rất nồng nặc, nó vẫn tràn trong khói đen.
Cứu Thế Giáo Hội và người của Đỗ gia đều đã bị phái quân đội khống chế rồi.
Cư dân ở gần đó đều bị bất ngờ, thế nhưng vì đã làm dường dây cảnh báo nên chỉ có thể đứng nhìn từ xa thôi.
- Tổng Đốc, đã cứu được người chưa?
Ngự Long Vệ Dương Sa đi đến ngay, ánh mắt có vẻ lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận