Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1585: Cửu Vĩ Hồ điên cuồng

Không bao lâu, cấm vụ trở nên vô cùng mờ nhạt, toàn bộ đều bị sinh vật trung tâm hấp thu.
Mà Trần Thư lúc này, cuối cùng cũng nhìn thấy bản thể của đại hung!
Chỉ thấy một con hồ ly khổng lồ thân dài trăm mét đạp không, kịch liệt cuồn cuộn khiến cho đầm lầy phía dưới không ngừng nổ tung.
Hai tròng mắt của nó đỏ tươi, tràn ngập điên cuồng cùng hỗn loạn, giống như đã mất đi lý trí.
Khiến người ta khiếp sợ là, nó lại mọc ra chín cái đuôi màu tím lớn, thẳng tắp vểnh lên, tràn ngập khí tức không thể địch nổi.
Đó là một cỗ khí tức vượt qua Vương cấp!
Đây là sinh vật đầu tiên trên thế giới hoàn toàn có thể thoát khỏi cấm vụ của đại hung!
Đáng tiếc, trí thông minh có chút thiếu hụt…
- Mẹ nó! Thứ đồ chơi này?
Con mắt Trần Thư co rút, gắt gao nhìn chằm chằm hồ ly trước mắt, trong lòng nhấc lên sóng lớn.
Cho đến tận lúc này, đây tuyệt đối hung thú mạnh nhất hắn từng gặp!
- Dẹp đi!
Trần Thư thuấn gian di động rời đi, không tiếp tục chậm trễ một giây thời gian.
Hiện tại hắn không muốn biết tại sao đại hung này lại thần chí không rõ, cũng không muốn biết tại sao lại đuổi theo giết hắn.
Hắn chỉ biết là một việc: Chạy thoát thân đã!
Huống chi cấm vụ biến mất, hắn đã hiểu rõ những người còn lại hoặc là chết, hoặc là chạy, hắn cũng không cần phải ở lại lâu thêm nữa.
Grào!
Cửu Vĩ Hồ điên cuồng rít lên, chịu đựng cơn đau nhức kịch lao về phía trước truy kích, chín cái đuôi lớn nháy mắt bắn mạnh ra.
Nhưng mà, Trần Thư cũng lại lần nữa thuấn di rời đi, không chịu sự ngăn cản.
Thần kỹ ưu tiên cấp quá cao!
- Ca đi trước đây! Mùi Hồ ly ngươi quá khai, ca không ăn nổi, tạm thời tha cho ngươi!
Trần Thư phất phất tay, mấy đạo không gian ấn ký gia trì xuống, đi về phía xa.
Mà cùng lúc đó, ở vị trí lối vào Thiên Không di tích.
Vẫn có một đoàn cấm vụ lớn còn sót lại, vây quanh đám người Liễu Phong.
- Chi viện còn không đến thì chỉ có thể nhặt xác thôi!
A Lương chau mày, nói:
- Hiệu quả làm việc của Lão gia tử thế nào đấy, thật sự phải chỉnh đốn một phen mới được?
Hắn ta vừa nói xong, chân trời xuất hiện một Ám Ảnh to lớn giống như một Cự Nhận chặt đứt thiên địa!
Trong nháy mắt, Ám Ảnh cự nhận đã đi tới phụ cận, hướng về cấm vụ vút qua,
Oanh!
Không gian cấm vụ nháy mắt bị cưỡng chế chôn vùi, tiêu tán hết sạch.
Mà trong lúc đám người Liễu Phong mặt mũi ngơ ngác, bọn hắn đã thoát khỏi vòng vây rồi?
- Chỉnh đốn cái gì
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên bên tai A Lương.
Ngay sau đó một đoàn Ám Ảnh xuất hiện, dần dần ngưng kết thành một dáng dấp tinh linh.
Chính là truyền kỳ khế ước linh: Ám Vương!
- ?
Hai con ngươi A Lương co rụt lại, trên mặt nháy mắt xuất hiện vẻ không hiểu.
- A? Chỉnh đốn cái gì? Nghe không hiểu.
Ta mẹ nó mới chửi bậy xong ngươi đã xuất hiện, cố ý chỉnh tâm tính ta sao?
- ...
Ám Vương chỉ hờ hững nhìn hắn sau đó ngược lại nói:
- Không có đại hung ư?
Trong mắt của nó đã có một điểm nghi hoặc, bên trong không gian cấm vụ lại không có sinh vật, điều này không phù hợp lẽ thườn!
Chẳng lẽ cấm vụ thành tinh?
A Lương nghe thấy lời nó, nháy mắt hiểu rõ, vội vã quát:
- Đúng rồi! Nhanh cứu Trần Thư! Hắn đang bị đuổi giết…
- Tiểu tử kia?
Trong đầu Ám Vương hiện lên thân ảnh của Trần Thư thoáng chốc cảm thấy = hợp lý.
Năng lực kết thù của con hàng này quả thật đạt đến trình độ đẳng cấp thế giới rồi.
Nhưng trên thực tế, lần này Trần Thư thật ra cũng không làm gì, ngay cả bản thân hắn còn tương đối không hiểu…
- Để ta tìm xem…
Hai con ngươi Ám Vương một mảnh đen kịt, ám nguyên tố khủng bố trong cơ thể tuôn trào ra.
Chỉ thấy đầm lầy màu tím phía dưới bao trùm lấy một tầng Ám Ảnh, dần dần nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Mà tất cả hung thú phía dưới đầm lầy như ve sầu mùa đông, đã phát giác được một cỗ uy áp không thể địch nổi.
Đang lúc Ám Vương tìm kiếm, một thân ảnh nháy mắt xuất hiện trước mặt mọi người.
- Trần Bì?
Đám người A Lương thần sắc vui vẻ, không nghĩ tới Trần Thư có thể toàn thân trở ra.
- y… đây rồi…
Trần Thư thấy mọi người đều sống sót, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn về Ám Vương, thân thể nháy mắt căng cứng, quả quyết kéo dài khoảng cách.
Trần Thư vội vã quát:
- Cẩn thận hắn!
- Cẩn thận ta?
Ám Vương ngơ ngác, có chút chưa kịp phản ứng.
- Ta tận mắt thấy nó nứt ra!
- ...
Ám Vương xạm mặt lại, hiện tại nó có chút muốn nứt ra…
- Trần Thư, ngươi sao thế, hắn là Ám Vương khế ước linh của lão gia tử!
A Lương mở miệng nói:
- Ngươi mất trí nhớ?
- Hả?
Trần Thư nháy mắt hiểu được, chính mình đã thoát khỏi huyễn cảnh.
Chỉ là vừa nhìn thấy Ám Vương, hắn đã theo bản năng phản ứng lại.
- Xem ra ngươi gặp phải nguy cơ…
Ám Vương nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Trần Thư, nói:
- Cấm vụ đại hung sao?
- Ngươi nói tên ngốc kia?
Trần Thư lấy lại sự bình tĩnh, mở miệng nói:
- Lại dám truy sát tội phạm Nam Giang ta, trực tiếp bị ta đánh tơi bời, ta thấy thái độ nhận sai của nó cũng được lắm đấy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận