Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1181: Xin lỗi, ta không chỉ là một tên tội phạm

- Đáng tiếc…
Trong chốc lát, màn đêm phun trào rồi lại ngưng tụ ra thân thể Ám Vương một lần nữa!
- Ngươi cố ý?
Hưu phẫn nộ hét lên, trên mặt đã đầy vẻ tuyệt vọng.
Hắn ta không ngờ, một Khế Ước Linh Truyền Kỳ mà lại đang câu cá…
Vù vù vù vù vù…
Ám Vương không trả lời câu hỏi của Hưu, chỉ thấy trên người hắn ta đột nhiên hiện lên khí thế rung trời.
Đã câu cá thất bại thì Hưu cũng không còn giá trị lợi dụng nữa.
Trong nháy mắt, toàn bộ Hắc Ám Sâm Lâm đều biến thành một nơi đen kịt, vô số nguyên tố Ám vọt tới.
Uy thế đáng sợ khiến toàn bộ hung thú đều rét run, thậm chí ngay cả Quân Vương đang giấu mình trong nơi sâu thẳm cũng run rẩy, không dám lộ ra chút khí tức nào.
- Mẹ nó! Mạnh thật!
Trần Thư và Liễu Phong đuổi theo cũng lập tức phát iện ra nguyên tố Ám nóng rực xung quanh.
Lúc này, dường như Ám Vương đã biến thành chúa tể thiên địa, khiến người ta không dám nhìn vào!
Nếu là một Dị Không Gian còn lại thì Hưu có thể có một ít cơ hội chạy trốn nhưng lúc này đang ở Hắc Ám Sâm Lâm, là sân nhà của Ám Vương!
Ầm ầm.
Bóng tối sâu thẳm xung quanh như hóa thành thủy triều, lao nhanh đến vị trí của Hưu.
Trong chốc lát, Lôi Điểu dưới chân hắn ta lập tức bị đánh trúng, đầu trực tiếp vỡ vụn ra.
Màn đêm vọt tới, rót vào trong thân thể tàn phế của nó, mạnh mẽ chôn vùi sức sống của nó!
Một Khế Ước Linh Vương Cấp mạnh mẽ không ai bì nổi đã ngã xuống trong nháy mắt!
- Sao lại mạnh như vậy…
Sắc mặt Hưu hoảng sợ, khuôn mặt u ám đã không còn dục vọng muốn sống nữa.
Hắn ta đã nghe về truyền thuyết của người mạnh nhất Hoa Quốc vô số lần, vốn cho rằng thực lực của mình đã đủ mạnh rồi, cho dù không địch lại thì cũng có thể ung dung chạy trốn nhưng bây giờ mới chỉ là một Khế Ước Linh Truyền Kỳ đã có thể thoải mái nghiền ép hắn ta.
Ầm ầm.
Lúc này, bóng tối lại lao đến, mục tiêu chính là hai Khế Ước Linh cuối cùng kia.
Nhưng lúc này cuồng phong được ngưng tụ từ thủy triều hắc ám lại thổi bay áo choàng của Hưu lên, để lộ khuôn mặt hắn ta…
- Là ngươi?
Sắc mặt Liễu Phong chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm Hưu ở phía trước.
- Cái gì?
Ám Vương và Trần Thư cùng nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, chẳng lẽ là người quen sao?
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Liễu lão sư, ngươi biết hắn ta à?
Liễu Phong gật đầu, gằn từng chữ nói:
- Hicks của Knull!
- Cái gì?
Trần Thư ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra.
Gia tộc Knull!
Trong mắt Liễu Phong tràn ngập ý hận, nói:
- Ngươi vẫn còn sống sao?
- Không ngờ lại có người nhận ra ta…
Mái đầu Hưu bạc trắng, khuôn mặt lộ ra nét tang thương vô cùng, trong mắt còn có mấy phần cảm khái.
Liễu Phong cười nói:
- Không cần nói đến tộc trưởng Knull lúc trước, đến cả một con chó của gia tộc các ngươi ta cũng có thể nhận ra!
- ?
Hưu sửng sốt, đang mắng ta đấy à?
- Ta có thể hỏi hai vấn đề trước khi chết không? Để báo đáp lại, ta có thể nói cho ngươi biết chuyện năm đó!
Hắn ta xòe hai tay ra, trong mắt đã có ý muốn chết.
Đường lui duy nhất hiện giờ đã bị Ám Vương phá hoại, hắn ta không có khả năng sống sót rời đi được nữa.
Không ngờ Hắc Ám Sâm Lâm mình cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn lại trở thành mộ địa của hắn ta…
Ám Vương và Trần Thư đều quay đầu lại nhìn Liễu Phong, mọi chuyện đều do hắn ta đưa ra quyết định.
Liễu Phong ngẩn ra, sau đó cảm kích gật đầu, nói:
- Có thể!
- Được!
Hưu mỉm cười, nói:
- Để bày tỏ thành ý, bắt đầu từ vấn đề của ngươi trước!
- Năm đó, lão sư của ta chết như thế nào?
Liễu Phong hỏi ra nghi vấn nhiều năm của mình.
- Thật ra…
Hưu nhếch miệng, nói:
- Lúc trước, Tịch Tĩnh Hắc Hải không có dược liệu mà hắn muốn, tất cả chỉ là tin tức bọn ta truyền ra thôi.
- Mục đích, chính là vì lão sư của ngươi!
- Tại sao?
Sắc mặt Liễu Phong kích động, nói:
- Hắn chỉ là một Hoàng Kim Ngự Thú Sư, không đáng để các ngươi tốn nhiều công sức như thế!
- Nhưng hắn bồi dưỡng ra được quá nhiều thiên tài, thậm chí tầm quan trọng của hắn chỉ dưới Truyền Kỳ Ngự Thú Sư!
Hưu lắc đầu, nói:
- Mỗi một quốc gia đều đã trở thành tử địch của Giáo Hội chúng ta từ lâu, đương nhiên không thể để cho các ngươi xuất hiện nhiều cường giả như vậy!
- Năm đó, khi tiến vào Dị Không Gian, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, cuối cùng là một tên Vương Cấp cùng với nhiều Hoàng Kim Cấp, thành công vây giết hắn!
- Được…
Liễu Phong nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lẩm bẩm:
- Gia tộc Knull… Cứu Thế Giáo Hội…
- Hiện giờ, cần các ngươi trả lời vấn đề của ta!
Ánh mắt của Hưu nhìn về phía Trần Thư, khó hiểu hỏi:
- Sao ngươi lại được Ám Vương che chở? Lúc trước ngươi săn bắt Hổ Vương trên hòn đảo Băng Tuyết thành công như thế nào?
Thật ra Cứu Thế Giáo Hội đã từng cân nhắc vấn đề này, trên người Trần Thư có ấn ký của Ám Vương, dù sao cũng là đệ nhất thiên tài của Hoa Quốc nên không thể để hắn xảy ra chuyện gì.
Nhưng cái giá của ấn ký Ám Vương rất lớn, chẳng những sẽ làm suy yếu thực lực của bản thân hắn, hơn nữa còn làm thời gian hồi chiêu dài hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận