Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1522: Đúng là ác bá dị giới rồi

Trần Thư mỉm cười, để Tiểu Hoàng mở miệng ra.
Đồng thời, hắn lại mở thiết bị livestream ra, cho nó bay ra xa, chỗ gần năm Vương Cấp Ngự Thú Sư, cho nó quay lại cả quá trình.
Xung quanh hắn có năm Hoàng Kim Ngự Thú Sư bao vây, sát khí ngập tràn.
Ngay lập tức, khán giả toàn cầu lại bàn tán xôn xao. Không ngờ rằng chỉ một lát thôi mà họ đã được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng như vậy.
- Chẳng lẽ hắn định một đánh năm sao?
- Ngươi tưởng không được à, hắn còn dám đánh cả Vương Cấp Ngự Thú Sư kìa.
- Năm người này dũng cảm thật đấy, vì tiền thưởng thôi sao? Không nhìn thấy năm người Vương Cấp ở xa kia cũng không ra tay à?
Năm người họ trông rất bình tĩnh, không thèm quan tâm đến thiết bị livestream ở đằng xa.
Cho dù bọn họ có là tội phạm quốc tế thì cũng chưa bao giờ lên bảng truy nã cả. Đương nhiên là không cần lo việc thân phận bị bại lộ rồi.
- Chỉ cần giết được hắn là sẽ có thể an toàn rời đi.
Các Hoàng Kim Chủ Giáo không có ý định rời đi, trong mắt họ chỉ có sát khí.
- Trần Thư, ngươi đánh lại được không đó?
Đại Chủ Giáo Không đang đứng ở xa quan sát trận chiến, thế nhưng không một ai nhìn được hắn ta cả, hiển nhiên là hắn ta đang ở trong không gian của mình.
Chính là vì mệnh lệnh của hắn ta nên năm Hoàng Kim Ngự Thú Sư kia mới quyết định chiến đấu một trận.
Ở chỗ xa, năm người bọn Phù Ninh vẫn đang quan sát trận chiến. Lúc này, một Vương Cấp Ngự Thú Sư đến từ một vương quốc nhỏ nào đó lên tiếng.
- Chúng ta ra tay không? Hình như thực lực của hắn không mạnh lắm.
- Thôi.
Mễ Côn lắc đầu rồi quay ra nhìn những người khác, nói.
- Ta khuyên các ngươi cũng đừng ra tay nữa.
Nói rồi, hắn ta cưỡi Khế Ước Linh rời đi luôn, hiển nhiên là hắn ta không muốn tham gia vào chuyện này nữa.
- Hửm?
Ánh mắt Phù Ninh có nét kinh ngạc, tên này lúc trước sát khí kinh khủng lắm mà, sao lại thay đổi nhanh thế này?
- Mẹ nó chứ, đúng là một lỹ điên, vậy mà lại có bốn tên Vương Cấp đến.
Mễ Côn chửi thầm trong lòng, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ban nãy thôi mà hắn ta đã nhận được hơn một trăm tin của bọn người Tần Thiên rồi.
Nội dung tin nhắn đều là uy hiếp hắn ta, không cho ra tay nữa, nếu không thì bốn người họ sẽ đến tính sổ với hắn ta.
Trong đó, có một người tên là Liễu Phong là vô văn hóa nhất, hắn ta mắng Mễ Côn như điên. Hơn nữa, Liễu Phong còn uy hiếp rằng nếu động vào Trần Thư thì xương cốt cũng không còn mà rắc đâu.
- Đám ngu ngốc này, chỉ biết bảo ông đây ra tay thôi, con mẹ nó cho ta lực lượng chi viện đi chứ.
Bị bốn người này uy hiếp, hắn ta còn chẳng dám nói lại ấy chứ. Chỉ có thể xả giận lên vương quốc Bất Hủ thôi.
- Chắc là do bọn hiệu trưởng Tần.
Tạp Kha nhìn bóng lưng của Mễ Côn, ánh mắt đầy vẻ suy tư.
Mấy người bọn họ chỉ nhận được một tin nhắn bảo là bốn người Vương Cấp bọn họ sắp đến rồi, không còn lời nào khác cả, rõ ràng là có ý cảnh cáo.
- Vậy chúng ta giúp Trần Thư không đây?
Vương Cấp Ngự Thú Sư đến từ nước nhỏ đó hơi do dự một chút, hắn ta bị đội hình của Hoa Quốc dọa cho sợ rồi.
Vương Cấp, cho dù là ở các nước lớn thì cũng là lực lượng chiến đấu đỉnh cao, vậy mà lại phái đi bốn người cùng một lúc, không sợ dị không gian trong nước bị bạo động à?
- Cứ xem đi đã.
Tạp Kha lắc đầu, Trần Thư bây giờ vẫn là một tên tội phạm không biết trời cao đất dày.
Nếu bọn họ giúp thì hình tượng của Bắc Linh Thất Quốc cũng sẽ bị ảnh hưởng, sẽ bị cho rằng là bao che tội phạm.
Khi bọn họ đang bàn luận, phía trước đã nổ ra một trận chiến rồi.
- Grao.
Một con Hoàng Kim Sư Tử gầm lên, bước đi trên không trung, nó lập tức chạy về phía Slime ở đằng trước.
Chỉ trong chốc lát, cơ thể nó khẽ động đậy, hai con Hoàng Kim Sư Tử trông y hệt nhau xuất hiện, chạy về phía Slime.
- Phân thân?
Trần Thư hơi kinh ngạc, nhưng sau đó khả năng đó đã bị phủ định, đó chỉ là hư ảnh thôi, khác hoàn toàn với thần kỹ Phân Thân.
- Xì xì xì.
Ba con Hoàng Kim Sư Tử ánh mắt phát ra ánh sáng màu vàng kim, chúng nhận ra ngay lớp phòng ngự của Tiểu Hàng, rõ ràng là chúng có thể không để ý đến kỹ năng phòng ngự, thế nhưng sức sát thương của chúng lại rất có hạn.
- Bóng vàng, đập chết nó cho ta.
Tiểu Tinh Linh liếm môi, ánh mắt nhìn Hoàng Kim Sư Tử của nó đầy vẻ thèm thuồng.
Ngay lập tức, nó xoay nhẹ tay phải lấy Bản Mệnh Vũ Khí của mình ra. Trên Bản Mệnh Vũ Khí có một tia sáng màu xanh, nó rơi xuống người Tiểu Hoàng, chữa lành vết thương của nó ngay lập tức.
Thế nhưng khi Trần Thư nhìn sang Bản Mệnh Vũ Khí của nó thì hắn đơ luôn.
- Đây là cái gì thế hả?
Hắn trợn tròn mắt lên, sắc mặt trở nên kỳ lạ vô cùng.
- Cứ giật đùng đùng thôi. Bản Mệnh Vũ Khí, con thỏ béo kia cũng có còn gì?
Tiểu Tinh Linh thông minh lườm hắn một cái, nhẹ nhàng nói.
- Hơn nữa ta là Tiểu Tinh Linh, có gậy pháp thuật không phải là chuyện rất bình thường sao?
-...
Trần Thư thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói.
- Gậy pháp thuật? Con mẹ nó thế sao nó lại có hình cái búa gai thế kia?
Bạn cần đăng nhập để bình luận