Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1279: Hôm nay là một ngày tốt để giết chóc… (2)

- Trần Bì, không đuổi theo ư?
- Không cần, ta coi thường chút vật liệu cỏn con ấy!
Trần Thư lắc đầu, mấu chốt là Bạo Tẩu Dược Tề đã sắp mất đi hiệu lực rồi.
- Phù phù!
Hai mắt của Thỏ Không Gian chớp động lên, không ngừng thu nhập Lãnh Chúa Hung Thú vào bên trong không gian dự trữ.
May mà bây giờ đã có Bạo Tẩu Dược Tề gia trì vào, không gian của nó ít nhiều gì cũng tăng vọt lên, chứa đựng hơn cả trăm con Lãnh Chúa Hung Thú cũng rất thoải mái.
- Tiểu Tinh, động thủ đi!
Trần Thư đưa một thanh đao mổ heo lên, nói:
- Trong cơ thể của Biến Dị Hung Thú có Trân Châu, hơn nữa vật liệu trong bộ phận thân thể cũng có xác suất lĩnh ngộ kỹ năng, không thể buông tha được!
- Sao cơ?
Từ Tinh Tinh mở hai tay ra, nói:
- Một tên nghiên cứu quần áo bệnh tâm thần như ta, không biết dùng đao mổ heo á.
- Chiến lợi phẩm trên đất chia cho ngươi một phần!
- Mổ heo cái gì, ta rất thích là đằng khác!
- …
Hai người trực tiếp cầm lấy đao mổ heo, bắt đầu thu gặt lấy từng cái thi thể của Biến Dị Hung Thú.
Không bao lâu sau, thời gian của Bạo Tẩu Dược Tề đã kết thúc.
Ba con Khế Ước Linh của Trần Thư đều đã trở nên vô cùng suy yếu, mất đi sức chiến đấu, thế nên hắn dứt khoát thu hồi chúng vào trong Ngự Thú Không Gian.
Có Biến Dị Lôi Điểu ở đây, ngược lại bọn hắn cũng sẽ không xuất hiện nguy cơ gì.
Trên thực tế, hiện tại toàn bộ hung thú trong Dị Không Gian đều đã sợ vỡ mật rồi, chỉ dám run cầm cầm trong lãnh địa của mình thôi.
- Hôm nay một ngày tốt lành để giết chóc…
Trần Thư huýt sáo, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Lần này, giá trị của vật liệu ít nhất cũng đến mấy chục tỷ. Nếu như số lượng Chân Bảo của Hỏa Long Vương nhiều, thậm chí nó còn có thể lên cao tới hơn cả trăm tỷ nữa.
Ngay khi hai người đang xử lý chiến trường thì đại địa lại truyền đến tiếng nổ ầm ầm.
- Hả?
Hai người Trần Thư sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Chỉ thấy một con Hắc Hùng đang chạy nhanh tới, khiến cho cả đại địa phải chấn động một trận.
- Diệp lão!
Hai người nhìn về phía Diệp Thanh, trên mặt đều tràn ngập nụ cười.
- Các ngươi… Các ngươi…
Diệp Thanh trừng lớn hai mắt, trong nháy mắt đầu óc đã mờ mịt một mảnh.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, hai tên nam sinh dáng dấp học sinh đang mỉm cười mà phất phất tay về phía lão.
Mà ngay dưới chân của bọn hắn là hàng loạt thi thể của hung thú chồng chất thành núi!
Một màn trước mắt tạo thành cho lão trùng kích thị giác quá lớn!
Sống nhiều năm như vậy, lão chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế bao giờ, quả thực là vô lý đến mức không thể vô lý hơn được nữa!
- Diệp lão!
Ngay đúng lúc này, một thanh đao mổ deo nhuốm đầy vết máu sậm đen lướt vụt tới.
- Ôi mẹ ơi!
Thân thể Diệp Thanh chấn độn. Lão vội vàng vươn tay tóm lấy chiếc đao mổ heo kia.
- Tiểu tử thúi, ngươi mưu sát đấy à!
- Diệp lão, đến lúc xử lý chiến trường rồi!
Trần Thư mở miệng nói:
- Phải bận rộn một trận rồi đấy!
Diệp Thanh lắc đầu, triệu hoán Khế Ước Linh của mình ra, bắt đầu xử lý chiến trường trước mắt.
Lão mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, con Hỏa Long Vương kia đâu?
Trên thực tế, lão đã nhìn thấy đám hung thú kia chạy trốn trối chết rồi, trong lòng cũng đã có đáp án, chỉ là không dám xác định mà thôi.
- Chỉ một con Long vương nho nhỏ, buồn cười, quá là buồn cười!
Trần Thư nhún vai, nói:
- Bị cà rốt đập chết rồi.
- …
Diệp Thanh giật giật khóe miệng, trong mắt thật sự là không dám tin.
- Một tên Bạch Ngân Tam Tinh như ngươi mà có thể giết một con Quân Vương cùng cấp sao?
Tuy rằng Hỏa Long Vương đã bị thương, thế nhưng nó không phải là con Băng Hổ Vương Bạch Ngân Nhất Tinh lúc trước có thể so sánh được.
- Hả?
Vẻ mặt Trần Thư rất bình thường, hắn nói:
- Nó có thể vượt cấp mà chiến, nhưng ta cũng có thể, giết nó không hợp lý ư?
Nói dứt lời, hắn chỉ về phía thi thể của con Hỏa Long Vương ở phía xa xa. Chỉ thấy trên thủng một lỗ lớn, nhưng lờ mờ có thể phát giác ra được uy áp của Quân Vương.
- Hợp lý… Cái rắm!
Diệp Thanh nhìn về phía Hỏa Long Vương, không tưởng tượng nổi khi còn sống rốt cuộc là tên này đã phải chịu đựng trận hành hung như thế nào…
Nhưng lão có thể khẳng định một việc, con hàng này tuyệt đối là dùng thủ đoạn cực kỳ đê tiện!
Trong mắt Diệp Thanh ánh lên tia khó hiểu, lão nói:
- Đúng rồi, sao ngươi không thu hồi nó lại đi? Không sợ bị trộm à?
- Thu nó về rồi, sao mọi người có thể nhìn thấy được chứ?
Trần Thư nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.
Căn cứ vào tính tình của hắn, thật vất vả mới giết chết được một con Quân Vương, không được thông cáo toàn cầu à?
- …
Diệp Thanh lắc đầu, ngược lại cũng không có chút bất ngờ nào cả. Lão bắt đầu hỗ trợ xử lý thi thể hung thú.
Thời gian ba ngày thoáng một cái đã trôi qua.
Ba người Diệp Thanh đang đứng ở trên lưng của Biến Dị Lôi Điểu, bắt đầu lộ trình trở về của mình.
Mà ngay phía sau của bọn hắn đang có một con Hắc Hùng đi theo, trên vai còn cõng thi thể của Hỏa Long Vương.
- Ta có thể về hưu được rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận