Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1600: Chúc mừng năm mới

Nhưng vào lúc này, hai mắt hắn bỗng lập lòe quang mang tham lam, khóe miệng lại nở một nụ cười đúng chuẩn tội phạm, mê hoặc nói:
- Phương thúc, ngươi có hứng thú làm một vụ lớn với ta không?
- ?
Phương Vệ lập tức chấn động, trợn mắt hô lên.
- Ngươi điên rồi à? Đây chính là Truyền Kỳ Ngự Thú Sư! Ngươi ăn gan hùm mật gấu đấy à!
- Cái gì?
Trần Thư không giải thích nói.
- Ta chỉ muốn nói, hai ta góp tài sản, biết đâu có thể đạt được tiêu chuẩn, đến lúc đó tìm lão gia tử đổi đồ tốt.
- Hả? Như vậy thôi sao?
Phương Vệ khẽ nhếch miệng, hình như là hắn ta nghĩ xấ rồi…
Trần Thư nhíu mày, trên mặt nở một nụ cười khó hiểu, nói.
- Phương thúc, ngươi đang nghĩ gì đấy? Không phải ngươi định cướp của lão gia tử đó chứ ?
- ...
Phương Vệ vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Trần Thư thở dài, nói.
- Phương thúc, dù sao ngươi cũng là tổng đốc một tỉnh, làm sao ngươi có thể có suy nghĩ tà ác như vậy chứ?
- ...
Khóe miệng Phương Vệ giật giật, nói.
- Không phải là do nụ cười tội phạm trên mặt ngươi sao?
- Đó là nụ cười tỏa nắng, có vấn đề gì sao?
- Nụ cười tỏa nắng cái rắm ý!
Phương Vệ rống lên, hắn ta thật sự bị Trần Thư làm thành đầu óc đen tối rồi, ngươi còn bày đặt nhử ta nữa hả?
- Phương thúc, chúng ta cần nhắc lại về tư tưởng giác ngộ…
Trần Thư vỗ vai hắn ta, sau đó lập tức thuấn di biến mất tại chỗ.
- Tiểu tử này…
Phương Vệ lắc đầu, sau đó lập tức hối lỗi.
- Ta lúc nào thì to gan như vậy? Nhất định là bị tiểu tử này làm cho gần mực thì đen rồi…
...
- Về rồi hả?
Nhìn Trần Thư trở về nhà, phụ thân Trần Bình nói.
- Đúng lúc đi lên sân thượng giúp Trương Đại Lực đi.
- Sân thượng?
- Tối nay ba nhà chúng ta cùng ăn cơm đêm giao thừa trên sân thượng, vừa hay thời tiết tốt, vị trí lại rộng rãi.
- Được.
Trần Thư gật đầu, chạy thẳng lên sân thượng.
Chỉ thấy Trương Đại Lực đang cực kỳ bận rộn, bây giờ hắn ta đã là Thực Thần, chuyện nấu cơm đương nhiên đều giao cho Đại Lực làm.
- Trần Bì, ngươi cuối cùng cũng tới, mau đi quản Khế Ước Linh của ngươi đi!
Trương Đại Lực chỉ tay về phía Tiểu Tinh Linh.
- Sao thế?
Trần Thư bắt lấy Tiểu Tinh Linh, bỏ vào trong túi.
- Ta nấu ăn cả một buổi chiều, kết quả một món ăn cũng không làm được, đều bị nó ăn hết rồi!
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, nói.
- Ngươi cứ để mặc cho nó ăn như vậy?
- Ta cũng không ngăn được nó, nó lại cho ta vài gậy lang nha bổng thì…
Trương Đại Lực thở dài bất đắc dĩ, đây quả thực là tội phạm Nam Giang phiên bản tinh linh mà…
- Tiểu Trần, buông ra ta!
Tiểu Tinh Linh giùng giằng, nổi giận đùng đùng nói.
- Không để cho ta ăn, chính là để cho ta chết!
- ...
Trần Thư búng tay lên trán Tiểu Tinh Linh, nói.
- Ngươi tém tém lại đi, ngươi sắp ngang ngửa Phương Tư rồi!
- Ngang ngửa cái gì?
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
- Hả?
Trần Thư ngơ ngác, nhìn thấy Phương Tư khoác một áo khoác dài, phong thái oai hùng hiên ngang cất bước đi tới.
Trương Đại Lực cười chào.
- Phương Tư tỷ.
- Các ngươi đang nói về chuyện gì vậy? Cái gì ngang ngửa với ta vậy?
Phương Tư nhíu mày, trong mắt có nụ cười.
Trần Thư đang định mở miệng lảng sang chuyện khác, kết quả là bị một giọng nói cắt ngang.
- Ta biết!
Tiểu Tinh Linh nhân lúc Trần Thư không để ý, bay ra khỏi túi, ngồi lên bả vai Phương Tư.
Cảm giác mình tìm được núi dựa, nó vội vàng nói:
- Tiểu Phương, bọn họ nói ngươi giống ta, suốt ngày chỉ có biết ăn, cái gì cũng không biết làm!
- ?
Trần Thư lập tức giật mình, giết địch tám trăm tự tổn một ngàn đúng không?
Nhưng mà làm ơn đừng nói hùng hồn như thế được không?
- ...
Phương Tư cũng không ngờ tới, lườm Trần Thư, hỏi.
- Thật vậy sao?
- Bịa đặt, nó bịa đặt đấy…
Trần Thư cười khan, nói.
- Ngươi mạnh hơn nó nhiều.
- Thôi dẹp đi.
Phương Tư lắc đầu, sau đó thấp giọng nói.
- Tổng đốc Nam Thương tìm ngươi họp sao?
- Hả? Họp xong rồi.
Trần Thư gật đầu, nói.
- Phương Tư tỷ, hình như ngươi không đi.
- Ta tham gia hội nghị ở Ma Đô.
Phương Tư là Ngự Long Vệ ở Ma Đô, nếu xuất hiện nguy cơ, nàng ta vẫn cần phải căn cứ vào tình huống mà trợ giúp.
- Tết năm nay, chúng ta phải cẩn thận một chút.
- Không sao, chỉ cần có ta ở đây, thành phố Nam Giang cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trần Thư nhíu mày, nói với giọng tràn đầy tự tin.
Phương Tư nhíu mày, nói.
- Hả? Có lòng tin như vậy?
Trần Thư thản nhiên nói:
- Ta có Tinh Không di tích, đến lúc đó nếu như xuất hiện nguy cơ, ta chạy trốn đầu tiên!
- ...
Phương Tư thở dài, nói.
- Ngày xưa ngươi không giống như vậy…
- Bây giờ khác rồi.
Trần Thư lắc đầu, nói.
- Điều quan trọng là phải bảo vệ tốt những người khác, đương nhiên là tiện thể giữ được mạng của ta…
- Điều này cũng đúng, sinh mạng của người thường vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Phương Tư ngược lại cũng không phản bác, đây chính là lí do vì sao Ngự Long Vệ ra đời.
Nàng ta mở miệng hỏi.
- Đúng rồi, di tích của ngươi có thể chứa được bao nhiêu người?
Bạn cần đăng nhập để bình luận