Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1267: Nó cái gì cũng không nguyện làm, ít nhất sẽ không phạm sai lầm

- Hai ngươi buổi tối ngủ gian phòng kia, buổi tối không cho phép đi ra ngoài!
- ...
Hai người rũ, trở lại trong phòng, chỉ có thể là đàng hoàng ngủ một giấc.
...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Trần Thư cùng Tiểu Tinh đã sớm tỉnh lại, trong mắt đều có một chút kích động.
Vô luận dưới tình huống nào, đi săn Quân Vương đều là một chuyện làm người ta kích động!
Diệp Thanh mở miệng nói:
- Trần Thư, hai ngươi đi ra ngoài đi dạo một vòng, dẫn nó tới vị trí chỉ định là được rồi, ta sẽ mai phục trước!
- Không thành vấn đề!
Trần Thư gật đầu một cái, nói:
- Tiểu Tinh, hai ta ngồi Lôi Điểu của ngươi đi!
- Tại sao?
- Ta cảm thấy con Hỏa Long kia cũng thật có ấn tượng đối với chim của ngươi.
- ...
Không bao lâu, hai người cưỡi Biến Dị Lôi Điểu, vô cùng phách lối rời đi cứ điểm Trấn Linh Quân.
- Đoàn trưởng, hắn sẽ không xảy ra chuyện chứ ?
Một tên Trấn Linh Quân vẻ mặt có chút lo lắng, đây chính là vô địch thế giới. Nếu quả thật xảy ra vấn đề, vậy coi như tổn thất của toàn quốc.
- Không cần lo lắng, năng lực bảo vệ tánh mạng của tiểu tử này còn đều mạnh hơn so với ta!
Diệp Thanh cười một tiếngL
- Hắn đã lớn lên thành Hãn Phỉ thế giới rồi!
- ...
- Ô hô!
Xa xa, hai người Trần Thư đứng thẳng người, hai cánh tay giương ra, trong lúc nhất thời cảm giác tâm tình vô cùng vui thích.
- Trần Bì, chúng ta có thể đưa ra sao?
Trong mắt Tiểu Tinh có chút khẩn trương, đây chính là Bạch Ngân Quân Vương, một cái bá chủ tuyệt đối của dị không gian!
Trần Thư bình tĩnh nói:
- Yên tâm đi, nhất định có thể!
Hai người một đường phi hành, không có bất kỳ ẩn núp, nhưng bởi vì tốc độ Lôi Điểu quá nhanh, dẫn đến thú dữ bốn phía hoàn toàn không theo kịp.
Mà đang ở giữa núi lửa, trong nham thạch phun trào, một con Hỏa Long ngủ say tựa hồ phát giác cái gì. Nó trợn to cặp mắt, tựa như ngửi thấy mùi vị Hãn Phỉ làm nó chán ghét…
- Rống!
Thân thể Hỏa Long Vương vọt ra khỏi nham thạch, đi tới miệng núi lửa kế cận. Hai tròng mắt của nó to lớn, bên trong tràn đầy ngọn lửa thiêu đốt, phảng phất là đang sưu tầm cái gì.
Không bao lâu, thần sắc nó chấn động một cái, quả nhiên thấy được quả nhiên thấy được loài người để cho triều tư mộ tưởng!
Hống!
Trong nháy mắt, trong lòng Hỏa Long Vương không thể ức chế xuất hiện sát ý mênh mông!
Nó có thể sẽ quên cha ruột mình là ai, nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên Hãn Phỉ Nam Giang!
- Cẩn thận một chút, nó tới rồi!
Vẻ mặt Trần Thư đông lại, ánh mắt nhìn về xa xa, tựa hồ là đang tìm kiếm cái gì. Nhưng hắn chỉ có thị lực loài người, tự nhiên không thể tìm được Hỏa Long Vương đang ẩn núp.
- Tới?!
Thân thể Từ Tinh Tinh chấn động một cái, trong nháy mắt trở nên vô cùng cẩn thận.
Hắn ta ngắm nhìn qua lại, nói:
- Không tìm được, ngươi chắc chắn mình thấy à?
- Hắn đang rình coi ta, tựa như một tên biến thái vậy!
Giọng Trần Thư vô cùng chắc chắn, bản năng Hãn Phỉ để cho hắn phát giác sát ý.
- ...
Khóe miệng Từ Tinh Tinh giật một cái, chưa thấy qua người hình dung Quân Vương như vậy…
Kéc!
Biến Dị Lôi Điểu vẫy cái mông tựa như một đạo điện quang lướt qua chân trời, chạy thẳng tới vị trí định xong.
Không bao lâu, Từ Tinh Tinh quả nhiên phát giác khác thường.
Phía dưới, bầy thú dữ rối rít phong tỏa Lôi Điểu, tựa như lấy được ra lệnh vậy, trong con ngươi tràn đầy sát ý lạnh như băng.
Hống hống hống!
Ngắn ngủi mười phút.
Sau lưng Biến Dị Lôi Điểu đã có mấy ngàn thú dữ cường đại đi theo.
Trong lúc nhất thời, bụi đất tung bay, thanh thế thật lớn, dị không gian trở nên không còn bình tĩnh nữa.
Tiểu Tinh mở miệng hỏi:
- Trần Bì, giải quyết bọn nó không?
- Không cần. Cũng chỉ là một đám con chốt thí mà thôi.
Trần Thư lắc đầu một cái, thậm chí quay đầu nhìn về đám thú dữ kia, hồn nhiên không coi ra gì.
Chiến thuật biển người có thể hữu ích với Ngự Thú Sư khác, nhưng nó chẳng có ích gì với Husky, chỉ có thể trở thành đối tượng bị tàn sát.
Hắn cười nói:
- Tiểu Tinh, ngươi cảm thấy tràng cảnh này có quen hay không?
- Quen thuộc?
Tiểu Tinh hơi ngẩn ra, một bộ không biết.
- Quên, lúc ấy ngươi không có đến.
Trần Thư vỗ Lôi Điểu dưới người một cái, nói:
- Tiểu Điểu, ngươi còn nhớ chứ?
Kéc!
Biến Dị Lôi Điểu vẫy vẫy cái mông, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Ban đầu, Sí Liệt Hỏa Sơn còn không có hạ xuống, Trần Thư cùng Phương Tư dẫn đầu ẩn núp tiến vào. Đối mặt vô số thú dữ đuổi giết, hắn thân thiết đưa tới một quả một quả bom nguyên tử…
- Ta nói này Tiểu Tinh, dù sao ngươi cũng tấn thăng đến Bạch Ngân Cấp, có Khế Ước Linh mới chưa. Nếu không thì tặng ta con Lôi Điểu này đi?
Trần Thư nhíu mày, trong mắt có cảm thấy hứng thú.
- Tặng Khế Ước Linh?
Từ Tinh Tinh bất lực, nói:
- Ngươi làm sao dám nói ra những lời này!
- Ta cảm thấy ta cùng con Lôi Điểu này phối hợp hơi tốt.
Trần Thư mở miệng nói:
- Quay lại ta tặng ngươi bom nguyên tử, coi như trao đổi, như thế nào?
- Cút đi!
Từ Tinh Tinh chưa từng thấy qua người tranh thủ như vậy, kêu người khác tặng mình Khế Ước Linh…
- Coi như là ngươi đưa cả gia sản, cũng không thể đưa Lôi Điểu cho ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận