Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 876: Hai ngàn vạn cộng với tiền chữa trị của ngươi

Mỗi cái tàn tích đều là độc nhất vô nhị, có một không hai, mà điều kiện mở ra cũng rất độc đáo, không phải cứ thẩm định bằng dụng cụ là ra.
- Một ngàn vạn lần thứ nhất!
- Một ngàn vạn lần thứ hai!
- Một ngàn vạn lần…
Ngay lúc búa gõ xuống thì một giọng nói trầm thấp lại vang lên:
- Hai ngàn vạn!
- Hả?
Vẻ mặt Trần Thư sững sờ mà quay đầu nhìn về phía phòng ghế lô số ba, trong mắt có một tia lạnh lẽo.
(*) Ghế lô là ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường hoặc nhà đấu giá, một gian có vài chỗ ngồi (thường là 5).
Nếu đối phương trả giá ngay từ đầu thì cũng bình thường thôi, nhưng bây giờ lại cố tình ra giá vào lúc sắp gõ búa, hiển nhiên là có chút làm cho người khác cảm thấy buồn nôn mà.
- Ba ngàn vạn!
Trần Thư lại tăng giá lên, trong giọng nói có sự tức giận.
- Bốn ngàn vạn!
Một nam sinh có vẻ mặt lạnh lùng ngồi trong ghế lô, trên khóe miệng treo một nụ cười chế nhạo.
Người tùy tùng đứng phía sau hỏi:
- Thiếu gia, ngài nhận ra vật phẩm này sao?
- Cũng không phải thế!
Thạch Tử Minh cười cười mà nói:
- Ta chỉ ra giá chơi vậy thôi.
Tùy tùng hơi giật mình, sau đó thận trọng mà nói:
- Không cần phải đắc tội đến hắn đâu…
- Có khi nào mà Thạch Tử Minh ta sợ đắc tội với người khác cơ chứ?
Ánh mắt hắn ta lạnh lẽo khiến cho vẻ mặt của tên tùy tùng chấn động mà phải nhanh chóng im lặng lại.
- Ta vừa mới bước ra từ Dị Không Gian thôi mà từ khi nào Kinh Đô lại đến lượt một học sinh đến hoành hành ngang ngược rồi chứ!
Thạch Tử Minh nở một nụ cười chế nhạo, tính cách hắn ta ương ngạnh, điều hắn ta thích nhất chính là dẫm đạp các thiên tài xuống dưới lòng bàn chân mình.
Lúc này, Trần Thư lại tiếp tục tăng giá:
- Năm ngàn vạn!
- Sáu ngàn vạn!
- Bảy ngàn vạn!
- Tám ngàn vạn!
- ...
Quản lý đứng ở bên dưới không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng đã đoán trước được chuyện chẳng lành.
Một bên là thái tử gia đến từ Thiên Long Ngự Thú Đoàn, mà bên còn lại là thiên tài đứng đầu của Hoa Hạ Học Phủ.
Sau lưng hai người đều có Ngự Thú Sư Vương Cấp, không phải là những người mà công ty Thiên Khải có thể đắc tội nổi.
Trong lòng hắn ta tràn ngập bất an mà nói nhỏ:
- Con hàng này sẽ không cho nổ mất phòng đấu giá của ta đấy chứ…
- Hai trăm triệu!
Vẻ mặt của Trần Thư bình thản nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ghế lô số ba.
- Quả không hổ danh là thiên tài Hoa Hạ Học Phủ, thật sự rất hào phóng!
Giọng nói trêu chọc của Thạch Tử Minh truyền đến, hắn ta nói:
- Ta chỉ đang ra giá chơi vậy thôi, tội phạm ca sẽ không để ý chứ?
Ngay cả những người xem xung quanh cũng không thể không nổi giận với lời nói này, người này đúng thật là rất ghê tởm.
Trần Thư không nói một lời nào mà chỉ nhếch miệng lộ ra một nụ cười nhạt.
Mà trong tay của hắn đang cầm một bình Tàng Hình Dược Tề nhỏ còn sót lại.
- Ca ruột của ta ơi, đây là ở nội thành đấy! Đừng hành động nông nổi mà!
Vẻ mặt ba người A Lương chấn động mà lập tức lao đến.
Con mẹ nó, nếu hắn mà ném ra một quả bom hạt nhân, vậy thì coi như tất cả đều tiêu đời rồi.
- Ba người các ngươi bị mù màu đấy à! Đây không phải là bom hạt nhân!
Trần Thư nhếch miệng mà nói:
- Chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi!
Ba người thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là bom hạt nhân thì ngươi muốn làm cái gì cũng được hết.
Ánh mắt của bọn họ lại nhìn về phía ghế lô số ba rồi nhịn không được mà cảm thán: Đầu năm nay thực sự có người vội đi đầu thai thật này…
Thời gian dần trôi qua, buổi đấu giá buổi sáng đã kết thúc viên mãn.
- Trần Thư, buổi đấu giá buổi chiều sẽ có nhiều tài liệu Bạch Ngân hơn đấy.
Bốn người đi đến một tửu lâu rồi gọi một bàn món ăn đặc sắc.
Mấy người A Lương đều mang vẻ mặt hài lòng, hiển nhiên là buổi sáng đã mua được những thứ cần thiết rồi.
- Buổi chiều à?
Trần Thư gật đầu, định tham gia đấu giá xong rồi lại ra tay sau.
A Lương hỏi:
- Các ngươi nói xem rốt cuộc người trong ghế lô số ba là ai vậy?
- Có trời mới biết ấy, dù sao thì đó cũng là một người muốn tìm chết mà thôi!
Vương Tuyệt nhún vai, hoàn toàn không để ý. Từ trước đến nay, những người đắc tội tội phạm đều không có kết cục tốt đẹp gì.
Trong khi bốn người đang nói chuyện với nhau thì có hai người đi đến.
- Xin chào các vị!
Vẻ mặt nam sinh đi trước rất bình thản, khóe miệng treo một nụ cười.
- Hả?
Vẻ mặt của Trần Thư trở nên lạnh lùng, hắn lập tức nghe ra giọng nói của đối phương.
- Xem ra các hạ đã nhận ra ta rồi đúng không?
Thạch Tử Minh cười cười mà nói:
- Tại hạ là Thạch Tử Minh đến từ Thiên Long Ngự Thú Đoàn!
Hắn ta vừa dứt lời thì Từ Tinh Tinh và Vương Tuyệt đều chấn động, hiển nhiên bọn họ đã nghe qua tên tuổi của đối phương.
Mà vẻ mặt của Trần Thư lại vô cùng bình thản, thậm chí A Lương còn nhếch miệng, hoàn toàn không xem đối phương ra gì.
- Ta chỉ đến để nói một câu thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận