Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1806: Bổn tội phạm đến thị sát công việc

Cảnh tượng này khiến hắn ta toát mồ hôi lạnh, lập tức trong lòng nghĩ đến cảnh tượng không mấy tốt đẹp …
- Ta… thật sự không ngon đâu.
Người đàn ông vội vàng lùi ra đằng sau, vấp một cái rồi ngã ra đất luôn.
Nhìn bộ dạng hằm hằm kia của hai người kia, hắn ta cảm thấy mình như con heo sắp bị thịt vậy.
Thời buổi này, bộ tộc ăn thịt người xuất hiện rồi sao?
- Ăn ngươi làm cái gì?
Trần Thư bước đến, bình tĩnh nói.
- Ngươi là ai thế, ta quen ngươi không?
- ...
Người đàn ông đó sợ hãi lắc đầu, nói.
- Ta… ta nhất thời hồ đồ… đại ca à… ta sai thật rồi.
- Nhất thời hồ đồ?
Ánh mắt Trần Thư hết sức bình tĩnh, chiếc dao giết heo trong tay hắn ném qua, nhắm thẳng vào đầu đối phương.
Mấy sợi lông tơ của người đàn ông dựng hết cả lên, dao giết heo cắm chắc chắn vào bức tường đá phía sau hắn ta, thân dao rung lên liên tục.
- ...
Người đàn ông nuốt nước bọt, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi rồi lập tức quỳ xuống đánh bụp một cái.
- Đại ca, ta thực sự không còn cách nào khác cả, ta trên có già…
- Dừng lại.
Trần Thư cau mày, nói.
- Rốt cuộc thì ngươi là ai thế? Nếu ngoan ngoãn thành thực nói ra thì ta có thể tha mạng cho ngươi.
Người đàn ông cúi đầu xuống, bắt đầu nói lai lịch của mình.
Một lát sau, ánh mắt Trần Thư có chút suy tư, hắn đánh giá người đàn ông đó.
Đối phương là một Thập Hoang Giả, chủ yếu phụ trách thu thập vật tư rơi vãi ở khắp nơi. Họ có thể đổi thức ăn, thời gian ở và nhiều thứ khác với người quản lý doanh địa.
Tình thế thời nay hỗn loạn, chế độ của loài người đang sụp đổ, đương nhiên là các doanh địa cứ mọc lên liên tục, họ muốn giành được một vùng đất để sinh sống. Mục đích chính của hung thú là để công phá thế lực quốc gia, với những doanh địa bé xíu thế này, họ cũng chẳng có hứng thú để tiêu diệt.
Trần Thư lạnh lùng nói:
- Đây là lý do ngươi tấn công ta à?
Cho dù mục đích của Thập Hoang Giả là thu thập vật tư ở khắp nơi, nhưng theo thời gia, muốn thu thập được những vật tư vô chủ đã trở nên khó lắm rồi, đương nhiên là chỉ có thể ra tay với các sát thủ đồng loại rồi.
- Ngươi muốn cái này sao?
Trần Thư chỉ vào cái tay nải lớn mà Đại Lực cầm bên tay phải, trong đó có rất nhiều loại thức ăn cao cấp để tiện cho hắn có thể nấu ăn bất cứ lúc nào.
Cho dù chỉ là thức ăn thôi nhưng giá trị của nó cũng không hề bèo, cho dù là ở thời bình thì nó cũng là vật quý hiểm chứ đừng nói đến thời loạn như hiện nay.
- ...
Người đàn ông lắc đầu theo bản năng, nước mắt nước mũi đầm đìa, nói.
- Ta chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến thôi,... nếu thực sự không thu thập được vật tư nữa, người nhà của tôi, sẽ bị ép đến khu doanh địa, ta cũng không còn cách nào khác cả.
Trần Thư ngắt lời đối phương, hỏi.
- Doanh địa An lâm của mấy người ở chỗ nào vậy?
- Trung tâm thành phố của thành phố Ly Sơn.
Người đàn ông nói, không hề do dự.
- Nếu đại ca muốn đi thì ta có thể dẫn đường, ta rất quen với bên trong đó.
- Không cần đâu.
Trần Thư lắc đầu, cúi người xuống nói.
- Ta hỏi một chút, ngươi chỉ là người bình thường thì làm sao để khống chế sát ý của mình được.
Nếu như là Ngự Thú Sư cấp thấp không chủ quan thì còn có thể bị đối phương giết thật.
Người đàn ông cúi đầu, giải thích.
- Doanh địa sẽ dạy các kỹ năng liên quan, những Thập Hoang Giả như bọn ta về cơ bản là đều có năng lực này.
- Các ngươi có năng khiếu vậy sao?
Trần Thư nhướng mày, đây không phải một chuyện đơn giản đâu, chỉ có rất ít nhân tài làm được điều này thôi. Nếu không thì sát thủ của tổ chức Ám Dạ sớm đã cuỗm cả địa cầu rồi.
Người đàn ông lắc đầu nói.
- Người không có năng khiếu đó, mất mạng từ lâu rồi.
- ...
Lúc này Trần Thư mới hiểu, hắn lẩm bẩm.
- Doanh địa An Lâm, khá thú vị đấy.
Hắn đưa theo Khế Ước Linh, quay người lại rời khỏi nơi đó.
- Ta sống được.
Người đàn ông thấy vậy, đầu óc ngơ ra, không ngờ mình còn có thể sống được.
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Trần Thư ở nơi xa, ánh mắt có nét quỷ dị, hắn ta đang nghĩ có muốn về báo tin không.
Đúng lúc này, bên tai hắn ta có tiếng gió thổi phù phù, cứ như không khí đã bị rạch ra vậy.
- Xì.
Một đạo Cự Hình Phong Nhẫn đi qua, đầu của người đàn ông đó bị chặt đứt, máu tươi phun ra, hóa thành một cỗ thi thể không đầu.
Vào khoảnh khắc mà hắn ta ra tay thì kết cục đã được định sẵn rồi.
- Chúng ta có đi doanh địa An Lâm đó không?
Đại Lực quay đầu lại nhìn về nơi xa, khi hắn ta nhìn thấy Husky tạo ra kỹ năng, hắn ta đã ý thức được rồi.
Hắn ta lắc đầu, không ngờ mới lên bờ đã gặp phải một tên chán sống.
- Đương nhiên là phải đi rồi.
Trần Thư liếm môi, nói.
- Vậy mà họ lại nhân lúc thời thế hỗn loạn để nhặt đồ như vậy, ta không nhịn được.
- ...
Đại Lực nhìn hắn một cái rồi không nói gì nữa.
Mười phút sau, hai người bọn Trần Thư đến doanh địa An Lâm ở thành phố Ly Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận