Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 239: Gạch, trị đủ tất cả các loại không phục

Trong trận chiến này, không có kỹ năng, tất cả đều là sức mạnh!
- Chết tiệt! Con Slime lúc mạnh đúng là không nói đạo lý!
- Ta chưa từng thấy cấp F nào mạnh như vậy, nhất định là Slime Biến Dị cấp S!
Các học sinh trong lớp đặc huấn Nhất Trung đều thẫn thờ nhìn cảnh tượng trên đài.
Tiếng ngáy từ miệng con Slime đã thấm sâu vào trong tim bọn họ, sợ rằng ban đêm ác mộng sẽ dội lại trong tâm trí bọn họ.
Mười phút sau.
Trên đài cũng không còn nhiều Khế Ước Linh nữa.
Trần Thư mở miệng nói:
- Giải quyết!
Cuống cùng một Khế Ước Linh ngay lập tức bị đánh gục bởi Slime, một trận chiến hỗn loạn lớn đã kết thúc.
Phần thưởng là thu được kỹ năng Trùng Phong tăng thêm một.
Toàn bộ thuộc tính của Golden Slime cộng thêm 10%.
Sau khi liên tục hoàn thành hai lựa chọn thì sức mạnh Slime của Trần Thư đã được cải thiện đáng kể.
- Hiện tại có thể kết toán được chưa?
Trần Thư nhìn về phía Vương Phong, nếu như đối phương không cho, vậy thì chỉ có thể để Thẩm Vô Song phải bắt đầu đào một cái hố.
- Chờ đã, ta cần nộp đơn xin học vào trường!
Vẻ mặt của Vương Phong vẫn còn đầy kinh hoàng, sức mạnh chiến đấu Slime bên đối phương đã lật đổ nhận thức của hắn ta.
Hắn ta đã nhìn thấy một Khế Ước Linh mạnh mẽ, nhưng hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy một Khế Ước Linh mạnh đến mức phi logic như vậy!
Một số kỹ năng cấp cao và thuộc tính cơ bản có thể so sánh với cấp S xuất hiện trên cơ thể của một Khế Ước Linh cấp F.
Vương Phong cứ nghĩ mãi trong đầu, nhưng vẫn không có được câu trả lời.
Cứ như vậy, hắn ta rời khỏi Ngự Thú Quán, chuẩn bị nộp đơn xin hai mươi viên Ngự Thú Châu thượng phẩm trong trường.
- Các vị, hiện tại đã phục chưa?
Trần Thư đi đến phía trước đài tỷ thí, thu hồi Slime trở lại Ngự Thú Không Gian.
Sau một trận chiến hỗn loạn lớn, Slime cũng bị chấn thương, suy cho cùng thì không nên coi thường sức mạnh của kỹ năng, có thể phá vỡ lớp phòng thủ của nó.
Đám người phía dưới cúi đầu không nói gì, nắm chặt tay.
- Lại là một ngày đánh người khác…
Trần Thư thở dài nói, lộ ra bộ dạng rất buồn bực:
- Thật ra thì các ngươi vốn đã rất tốt rồi. Có thể nói là xuất sắc nhất trong đám bạn cùng trang lứa, chỉ có thể trách ta.
- Trách ngươi?
Nhiều người lần lượt ngẩng đầu nhìn lên, không biết tại sao.
Trần Thư gật đầu, dáng vẻ muốn ăn đòn nói:
- Trách ta quá ưu tú!
- …
Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam ở một bên đều giật giật khóe miệng, ngươi đúng là đang tự mình tìm đường chết.
May mắn thay, bọn họ đi theo Thẩm Vô Song, nếu không thì sợ rằng ba người bọn họ sẽ bị đưa ra ngoài.
- Ngươi tên là Trần Thư?
Giang Thiên đi ra, bình thản nói ra:
- Giang Thiên ta sẽ không phục bất kỳ ai! Nhiều nhất là nửa năm, ta sẽ vượt qua ngươi!
Hắn ta hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt tràn đầy tự tin:
- Đến lúc đó, ta hy vọng ngươi có thể chấp nhận hiện thực!
- Ồ.
Trần Thư gật đầu một cái, im lặng lấy một thứ gì đó trong ba lô của mình.
Trong phút chốc, thân thể của hắn nhảy lên, trong tay cầm một viện gạch màu đỏ.
- Ngươi… ngươi đừng tới đây!
Khuôn mặt vốn bình thản của Giang Thiên lập tức giật mình, không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Nhưng vẫn không nhanh hơn tốc độ của Trần Thư.
Bụp!
Viên gạch vô cùng chính xác đập vào trán của Giang Thiên, hắn ta ngất đi.
- Mẹ nó, đã thua mà còn làm màu! Ta không thể chịu đựng được nữa!
Trần Thư mắng mỏ rồi im lặng cất viên gạch vào ba lô.
- Ngươi đánh hắn ta làm gì?
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, đối phương đúng là ra bài không theo thói thường, một giây trước còn vừa nói chuyện phiếm vừa cười, một giây sau liền hóa thân biến thành tội phạm.
Cũng may Giang Thiên chỉ bị ngất đi, không bị thương, cho dù có gọi cảnh sát thì Trần Thư cũng không bao giờ xảy ra chuyện.
Điều này thực sự rất chính xác đối với việc kiểm soát các huyệt đạo của con người, sẽ không biết có bao nhiêu con người bị hại dưới sự thành thạo đánh sợ kia…
Trần Thư mở hai tay ra, căn bản không quan tâm chút nào:
- Hắn ta nói mình không phục.
- Cho nên ngươi liền đánh hắn ta?
Trần thư gật đầu nói:
- Gạch! Trị đủ tất cả các loại không phục!
- ...
Một lúc lâu sau, Vương Phong mang theo hai mươi viên Ngự Thú Châu thượng phẩm trở về.
- Xảy ra chuyện gì sao?
Hắn ta liếc mắt qua nhìn thấy Giang Thiên ngã xuống đất.
Trần Thư mở miệng nói:
- Vừa rồi hắn ta kích động, đột nhiên ngất đi.
Cả lớp im lặng, hành vi của Trần Thư là quá cứng rắn, mọi người phải sợ hãi.
Nếu ai dám lên tiếng vào lúc này, e rằng sẽ bị viên gạch lao tới.
- Đưa hắn ta đến Giáo Y Viện đi!
Vương Phong không hề nghi ngờ, dù sao thân thể Giang Thiên cũng không bị thương, trên gáy có dính chút bụi.
- Đây là Ngự Thú Châu của các ngươi!
Tuy là không cam tâm, nhưng mà hắn ta có chơi có chịu, không phải Nam Giang Nhất Trung cấp không nổi.
Điều quan trọng nhất là có một Thẩm Vô Song thầm lặng ở bên.
Hắn ta lo rằng hôm nay sẽ có thêm một ngôi mộ trên núi sau trường…
Bạn cần đăng nhập để bình luận