Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 297: Ngươi đang bí mật lĩnh ngộ nước tiểu ý ư… (2)

- Ta cảm thấy, chỉ sợ đến hung thú cũng chịu không được…
Trần Thư suy tư một lát, làm ra một cái suy đoán can đảm.
Ngô Lực lúc này mới ý thức tới sợ hãi, không dám nhìn ba người nữa. Hắn ta cúi đầu, yên lặng mang chất nhi Hạ Viêm đi, toàn bộ hành trình hắn ta không dám nói một câu.
Nhìn qua bóng lưng chật vật của hai người, trên mặt ba người có xuất hiện dáng tươi cười hung tàn, hiển nhiên là trùm phản diện.
- Lợi hại nha Phương Tư tỷ!
Trần Thư giơ ngón tay cái lên, không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt, Phương Tư vẫn có thể đáng tin cậy.
- Có phải ta lại gây tai hoạ rồi hả?
Phương Tư hai tay ôm ngực, vẻ mặt thong dong, hoàn toàn không có để Ngô Lực ở trong mắt.
Một tên Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp dân gian, nàng thích thì đánh, đại bộ phận thiên tài trong Hoa Hạ học phủ đều từng bị nàng đánh.
- Làm sao có thể?! Tiểu tử kia cũng dám chửi lớp đặc huấn chúng ta, ta được xem như là lớp trưởng mà có thể nhẫn nhịn ư?
Trần Thư nhún vai, nói ra:
- Kết quả là kết ân oán sống chết với hắn ta sao?
Phương Tư thoáng chút đã tìm được trọng điểm, nhíu mày:
- Ngươi là … Lớp trưởng?
- Có phải ngươi hối lộ Thẩm Vô Song rồi hả?
Phương Tư mở miệng nói ra:
- Với tính cách yêu tiền của lão Thẩm, nhất định là đã nhận hối lộ rồi! Không được, ta được có một nửa!
- ...
Khóe miệng Trần Thư và Trương Đại Lực co lại, không rõ ràng lắm tình huống đang như thế nào, ngươi muốn được phân một nửa?
Thật sự muốn cứng rắn cưỡng đoạt à?
Mặt khác, mẹ nó, ai hối lộ tiền chứ? Hơn nữa, ta nào có tiền?
- Khụ … Khụ …
Trần Thư ho khan một tiếng, đang muốn mở miệng giải thích. Nhưng Phương Tư lại lắc mình một cái, đập hắn một cái.
- Tỷ, ngươi làm gì vậy?
Trần Thư hai tay bụm đầu, vẻ mặt ngu ngơ.
- Tên nhóc nhà ngươi ở trên mạng không phải thật khoa trương kiêu ngạo sao? Còn nói cái gì mà Vũ Bạch Hạ ở kinh đô nữa?
Phương Tư thế nhưng mà cực kỳ ghi thù đấy, một mực nhớ kỹ điều này.
- Cái gì cơ? Ta sao lại sẽ nói ra loại lời nói như này chứ? Ta đối với ngươi là một vạn cái tôn kính mà.
Trần Thư mở miệng nói:
- Có thể là biểu đệ của ta cầm nghịch điện thoại di động của ta.
- Biểu đệ cái rắm ý!
Phương Tư lại đánh tới một bàn tay, may mắn Trần Thư sớm có chuẩn bị, nhảy ra sau một cái, vừa chuẩn né kịp.
- Sai rồi, ta biết sai rồi!
Trần Thư gấp gáp, vội mở miệng nói:
- Các ngươi chắc chắn cũng mệt mỏi lắm rồi, ta mời các ngươi đi ăn cơm!
- Này còn tạm được.
Phương Tư phủi tay, không tiếp tục đánh Trần Thư nữa.
Ba người song hành đi, đi đến quán bán hàng phía trước.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, đồ ăn đặc sắc có lẽ đã dâng lên đủ rồi…
- Ta nói này Đại Lực, trên đường cái, ngươi cầm nồi với chảo làm gì vậy? Không sợ bị coi là bệnh nhân tâm thần à?
Trần Thư nhìn phía Trương Đại Lực, mặc dù đối phương bây giờ là sinh viên, nhưng cảm giác dần dần cứ không đúng lắm.
- Cái này gọi là tìm hiểu, có hiểu hay không?
Trương Đại Lực nhếch miệng, một bộ dáng: Ngươi chưa từng gặp qua các mặt của xã hội.
- Cái này là đồ chơi?
- Ngươi có xem tiểu thuyết võ hiệp hay không vậy?
Trương Đại Lực mở miệng nói ra:
- Kiếm khách toàn mang bội kiếm theo trong người đấy, để, có thể lĩnh ngộ kiếm ý, bởi vì kiếm có linh!
- Nồi cũng có linh, chỉ có lúc nào cũng ở cùng một chỗ với nó, ngươi mới có thể nấu được thức ăn ngon!
- ...
Khóe miệng Trần Thư co lại, má nó, ngươi thật sự không được bình thường mà!
- Phương Tư tỷ, ngươi mặc kệ hắn, tên này rõ ràng bị điên rồi?
Phương Tư nhưng lại lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói:
- Ta cảm thấy Đại Lực nói rất có lý, nếu không, vì cái gì mà ngươi tùy thân mang theo cái túi phân u-rê đâu này??
- ???
Trần Thư trừng mắt, lập tức lâm vào trong trầm tư.
Ngươi thật đúng là xảo trá nha…
- Thì ra là thế!
Trương Đại Lực bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, mở miệng nói:
- Trần Bì, thành thật khai báo mau, nhiều năm như vậy, có phải ngươi một mực đang vụng trộm lĩnh ngộ nước tiểu ý hay không? Muốn làm tất cả mọi người kinh diễm!
- Xéo đi! Không có cái túi thì ta cũng sẽ có nước tiểu ý!
Trần Thư đen mặt, chỉ cảm thấy điên người! Không ngờ mang theo cái túi phân u-rê như thế là để lĩnh ngộ nước tiểu ý chứ?
Lại còn đặc biệt để tất cả mọi người kinh diễm…
Chỉ chốc lát, ba người vui cười về tới trước quán bán hàng, Trần Thư vốn tưởng rằng lão bản đã dọn dẹp hết đồ ăn, nhưng ai biết là thậm chí có người đang ngồi đó ăn như gió cuốn.
- Đậu xanh rau má! Hai ngươi thực sự không lo lắng tới sống chết của ta mà!
Hai người Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam sớm đã trở về trên bàn cơm.
- Vừa kịp, ngồi xuống ăn đi.
Hai người nói chuyện, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ba người. Nhưng ánh mắt chỉ dừng lại ở trên người Trần Thư một lát, thoáng chút đã nhìn phía Phương Tư. Cơ hồ là bản năng đấy, thân hình hai người run lên, lập tức đứng dậy.
- Trần Bì, vị này chính là?
Bạn cần đăng nhập để bình luận