Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 113: Làm lớn làm mạnh, một lần nữa tạo nên huy hoàng (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Số lượng phối ra Đại Lực Dược Tề là năm đến mười bình, hơn nữa, với độ thuần thục Dược Tề của hắn thì có thể một lần phối ra mười ba bình, lợi nhuận hắn thu được vốn dĩ đã cao hơn nhiều so với các công ty còn lại rồi, thế nên hắn tất nhiên có thể dùng cái giá cao để thu mua nguyên liệu.
Ngay cả với cái giá là ba vạn, chi phí phân phối Đại Lực Dược Tề trung phẩm đại khái là bảy vạn tệ, mười ba bình Dược Tề trung phẩm có thể được bán với giá mười vạn tệ, thì hắn vẫn có thể kiếm lời được ba vạn tệ.
Cùng lúc đó, Slime đã sắp trở thành Khế Ước Linh cấp bảy, phải chuẩn bị Đại Lực Dược Tề thượng phẩm cho tốt ngay từ trước mới được.
- Được rồi! Nhưng trước tiên chúng ta cần phải thu giữ Hoa Hạ tệ đã, để bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể ban thưởng.
Nhân viên gật đầu một cái, mặc dù Trần Thư chỉ là Ngự Thú Sư thời kỳ thực tập nhưng hắn vẫn có tư cách công bố nhiệm vụ cấp phổ thông.
- Tạm thời thu mua mười gốc Đại Lực Tiêu đi!
Trần Thư để lại ba mươi vạn Hoa Hạ tệ ở Hiệp hội Ngự Thú Sư rồi lập tức rời đi.
Thế nhưng hắn không biết, nhiệm vụ cầu mua mà hắn công bố lại chính là sự khởi đầu của của việc thị trường Đại Lực Dược Tề của thành phố Nam Giang sụp đổ…
Sau khi trở về nhà, lúc ăn cơm Trần Thư cứ cười ngây ngô. Nếu như dựa theo giá cả như vậy mà thu mua thì mỗi một lần luyện chế, hắn có thể thu được ba vạn Hoa Hạ tệ rồi.
Một kỳ nghỉ hè trôi đi, chẳng phải là có thể kiếm được mấy trăm vạn một cách đơn giản hay sao?
- Nghĩ gì thế? Mau ăn cơm đi!
Cha Trần Bình quát lớn một tiếng.
- Không, không có gì ạ.
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Cha mẹ, con chợt phát hiện ra một lỗi.
- Cha mẹ nói xem nếu hai người sinh ra một đứa con thì một trăm người sẽ sinh ra năm mươi đứa đúng không? Vậy năm mươi lại biến thành hai mươi lăm, thế thì theo lý mà nói, hẳn là phải càng ngày càng ít người đi mới đúng chứ, sao lại càng ngày càng nhiều được nhỉ?
Hắn vừa nói xong, cả cha mẹ Trần Thư đều sửng sốt.
- Gần đây, con suy nghĩ cả trăm cách rồi mà vẫn không hiểu được.
Trần Thư lắc đầu.
Cha Trần Bình dùng loại ánh mắt thấy một đứa thiểu năng mà nhìn Trần Thư, nói:
- Sinh con xong, ông đây còn muốn sống thêm mấy năm nữa, con đang coi chuyện này giống như chơi Tiêu Tiêu Nhạc (*) đúng không?
(*) Tiêu Tiêu Nhạc: một ứng dụng chơi game trực tuyến miễn phí tương tự như Candy Crush Saga.
- …
Con ngươi Trần Thư chuyển động, ấy… Hình như có giống Tiêu Tiêu Nhạc thật…
Ngay tại lúc này, chuông điện thoại của hắn bỗng vang lên, là Hiệp hội Ngự Thú Sư gọi điện tới.
- Nhanh như vậy đã nhận được sáu gốc Đại Lực Tiêu rồi ư?
Trần Thư giật mình, thật sự không ngờ biện pháp này lại hiệu quả như vậy.
Ai nói vật liệu Dị Không Gian khan hiếm vậy hả? Đó toàn là vì bọn họ không có tiền mà thôi!
Chẳng phải chỉ cần giá thu mua vật liệu Dị Không Gian có thể so sánh được với những công ty lớn đó thì vật liệu Dị Không Gian sẽ liên tục không ngừng tới hay sao?
Trần Thư tùy ý ăn hai miếng cơm rồi lập tức chạy tới Hiệp hội Ngự Thú Sư, cầm sáu đóa Đại Lực Tiêu mang về.
Đây chính là sự khởi đầu trong sự nghiệp kiếm tiền của hắn!
- Mau tới nhìn một chút! Đại Lực Dược Tề vừa rẻ vừa dễ uống đây!
Trần Thư lớn tiếng hô, bên trên bày biện khoảng chừng một trăm bình Đại Lực Dược Tề, quy mô như vậy cũng không nhỏ hơn cửa hàng là bao.
Mà bên cạnh quầy hàng lại đặt một tấm biển, trên đó có viết “Vương Càn của Trấn Linh Cục đích thân đảm bảo, giả một trả mười!”
Vương Càn cũng không ngờ, bản thân chỉ ký cho đối phương một chữ mà bây giờ đã trực tiếp trở thành người phát ngôn của gánh hàng rong rồi, quan trọng nhất là Trần Thư còn không chia cho hắn ta một xu nào…
Ngoài lão bản Trần Thư ra thì còn có sáu nhân viên, một trong số đó chính là Vương Thiên Bá lúc trước.
Đối phương chẳng những có kỹ năng diễn xuất tinh tế mà năng suất làm việc cũng cực kỳ cao, đúng thật là một nhân viên điển hình.
Trong một buổi chiều ngắn ngủi, toàn bộ Đại Lực Dược Tề trên quầy hàng đều đã được bán hết.
- Dọn sạp rồi! Đóng cửa rồi! Vui lòng quay lại sớm vào ngày mai!
Trần Thư hô lớn, vẻ mặt thỏa mãn nhìn số dư trên điện thoại di động.
- Lão bản Trần…
Sáu người vây tới, trên mặt là nụ cười khép nép.
- Mỗi người năm bắc, mỗi người năm bắc (*)!
(*) Năm bắc: Từ địa phương, năm trăm.
Trần Thư vung tay lên, cực kỳ hào phóng.
Nghe xong lời này, đầy mặt của sáu người toàn là ý cười, việc này chẳng phải còn kiếm được tiền nhanh hơn lừa gạt người khác hay sao?
Vương Thiên Bá nhận lấy những tờ tiền Hoa Hạ tệ mới tinh rồi dò hỏi:
- Trần tiểu ca, không phải ngươi là lão bản của một công ty lớn nào đấy đó chứ? Đặc biệt tới đây để trải nghiệm cuộc sống bán hàng rong?
Mỗi ngày đều hơn trăm bình Đại Lực Dược Tề, một cửa hàng nhỏ thì thật sự không bỏ ra nổi đâu.
- Nói cái gì thế hả, ta đây là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng đấy!
Có nhân viên hỏi:
- Lão bản Trần, ngươi có bí quyết gì thế?
Sáu người mong đợi nhìn sang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận