Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1725: Thêm một tên bị Trần Thư chọc điên rồi!

- Trần Thư chưa trở về?!
Vừa về tới Hắc Ám thành, lão Kiều đã nghe thấy một tin tức chấn động…
Hắn ta có hơi đau đầu, nghi ngờ nói:
- Mẹ nó không phải ta cản phía sau rồi sao? Sao lại chưa quay về?
Hai truyền kỳ khế ước linh trấn thủ trong thành lắc đầu, xác nhận không có người trở lại Hắc Ám thành.
- Hơn nữa Hắc Ám thành còn bị hung thú bao vây?
Lão Kiều nhíu mày tự hỏi.
Bởi vì truyền kỳ chiến trường nên không có hung thú nào xuất hiện trong vòng mấy vạn thước, hắn ta trở về nhưng cũng không biết tình hình ngoài thành.
- Không phải bảo ta đi giết lần nữa chứ…
Vẻ mặt hắn ta ngưng trọng, đây không phải là vô nghĩa hay sao…
Hiện tại hắn ta có chút hối hận khi tìm Trần Thư hỗ trợ, năng lực thì mạnh đấy nhưng vấn đề là không bài bản…
Không những hung thú bị lừa mà hắn ta cũng không biết được hành động tiếp theo của Trần Thư là gì.
- Hả?
Đúng lúc này, lão Kiều nhận ra vô số hung thú ở ngoài thành thế mà lại lui!
- Có phải tên tiểu tử kia làm không?
Hắn ta tự hỏi, hình như đã biết được cái gì.
Rõ ràng, Trần Thư vẫn còn ở lãnh thổ hung thú để lấy thông tin đã truyền đến tai của thú hoàng.
Tứ đại thú hoàng mang theo đám tiểu đệ sắp sửa đến để thanh toán!
Bây giờ hận ý của ác ma Bức Hoàng đối với Trần Thư đã lớn hơn lão Kiều…
Nửa ngày trôi qua.
Đàn hung thú bên ngoài Hắc Ám thành đã rút hết không còn thấy bóng dáng.
Mà ở bên trong [Sào huyệt Ác Ma].
-Yo~~
Trần Thư ngồi trên đầu Tiểu Hoàng, trên mặt mang dáng vẻ tươi cười của tội phạm.
Thời gian chưa đến một ngày, hắn đã cảm thấy như tìm được ý nghĩa nhân sinh…
- Trần Thư, chúng ta đi thôi?
Trong lòng Kiều Na đầy bất an, cái này đúng là muốn mạng của nàng ta mà…
- Không cần vội!
Trần Thư trấn an Kiều Na, nói:
- Thật ra là lão Kiều bảo ta làm như vậy.
- Lão tổ tông? Ngươi chắc chứ?
Kiều Na ngẩn ra, có chút nghi ngờ.
- Đương nhiên!
Trần Thư mỉm cười nói:
- Lúc ấy hắn còn dặn dò ta, bảo ta nhanh chóng dẫn ngươi trở về lãnh địa.
- Sau đó thì sao?
- Không phải hiện tại chúng ta đang ở lãnh địa rồi sao?
...
Kiều Na ngưng thở trợn trừng mắt nói:
- Có khả năng ý lão tổ tông chính là gọi chúng ta quay về lãnh địa nhân loại!
– Hả…vậy sao?
Trần Thư nhướng mày, dường như thực sự không chắc chắn, nói:
– Ngươi nói xem?
Kiều Na trợn mắt lườm Trần Thư. Hắn thế mà đưa nàng ta đến hang ổ của đám Hung thú.
Chẳng lẽ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?
– Được rồi, đừng quá để ý tiểu tiết.
Trần Thư xua tay nói:
– Thực ra, cũng gần như vậy.
– ...
Kiều Na nghẹn họng, im lặng trong giây lát, không theo kịp được suy nghĩ của Trần Thư.
– Bây giờ chúng ta trở về cũng vẫn kịp mà.
Vừa nói xong, Trần Thư lập tức lấy ra Thuấn Di Dược tề của Hệ thống.
Theo dự tính của hắn, bây giờ e rằng Đại quân Hung thú cũng sắp tới rồi.
Lúc đang chuẩn bị sử dụng, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn thấy một hẻm núi lớn, có cảm giác quen thuộc lạ thường.
– Ồ, chúng ta đi loanh quanh mấy vòng rồi sao vẫn quay về Lãnh địa của Bức Vương thế?
Trần Thư nhíu mày, trong mắt hiện rõ sự kinh ngạc.
Trước kia, hắn quá mê mẩn việc cướp bóc, chưa từng đề ý đến phương hướng, chỉ cần Bảo vật tới tay là được.
– Sao vậy? Đừng nói ngươi muốn thăm lại chỗ cũ nhé?
Kiều Na có vẻ kinh ngạc, vội nói:
– Nơi đó thực sự chả có gì cả. Ta cảm thấy không nên lãng phí thời gian nữa.
– Ngộ nhỡ có Bảo vật thì sao?
Trần Thư cười nghiêm túc nói:
– Ta chỉ lấy một ít vật liệu của nó, mối thù trước kia bọn chúng phái cả một đoàn Hung thú Dị không gian tới gây phiền phức cho ta, bây giờ vừa hay có thể báo thù rồi.
– ...
Vẻ mặt Kiều Na đông cứng, logic Tội phạm gì đây?
Nàng ta xoa đầu, lúc này chợt cảm thấy hơi đồng tình với đám Hung thú kia, so ra mới thấy con hàng này còn tàn bạo hơn bọn chúng rất nhiều.
– Đi!
Trần Thư cưỡi Slime lao vào lãnh địa của Bức Vương.
Nửa tiếng sau.
Trần Thư đang tàng hình vỗ vỗ tay, vẻ mặt tươi cười rời khỏi Lãnh địa của Bức Vương.
Mặc dù vật liệu của Bức Vương đã bị cướp đoạt, nhưng vẫn còn một số vật liệu được bảo vệ trong lãnh địa bởi những Hung thú khác.
– Ngươi… đây là loại Dược tề gì? Sao còn có thể Tàng hình vậy?
Kiều Na dang hai tay không thể tin nổi, chỉ cảm thấy ý nghĩ nguyên bản bỗng chốc sụp đổ.
Lãnh địa của Bức Vương có ba con Vương Cấp Lãnh chúa, vậy mà không hề cảm nhận được dấu vết của hai người bọn họ. Trần Thư dễ dàng dọn sạch không ít vật liệu của Bức Vương.
– Không phải vô cớ mà Tội phạm Nam Giang Ta có thể tung hoành Giang hồ trong nhiều năm đâu.
Trần Thư chỉ cười toe toét, không hề giải thích gì thêm.
Bây giờ hắn đã trở thành một cường giả ở Lam Tinh, nên không hề lo lắng việc sẽ bại lộ sách Dược tề thần kỳ.
– Có thể bán một ít cho Liên minh của chúng ta không?
Kiều Na vội vã nói, khuôn mặt tràn đầy hy vọng.
Bây giờ đang là thời buổi chiến tranh loạn lạc, có được loại Dược tề như thế này cực kỳ hữu ích.
– Ngươi nghĩ Dược tề này như rau cải bán ngoài chợ à?
Trần Thư không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận