Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1841: Hình như gặp được người trong nghề?

Lúc hai người tiến về phía trước được hơn mười mét, tàn thi từ sau lưng đột nhiên bay ra một tia hắc khí.
Hắc khí bồng bềnh bay đến, nhưng không có một chút khí tức, không tiếng động tới gần đầu Trần Thư.
- Hửm?
Bản năng Trần Thư trỗi dậy, ý thức được nguy hiểm, tóc gáy dựng lên, trong chốc lát thuấn di rời đi.
Hắn đi thêm trăm mét, liếc mắt trông về phía hắc khí, trong mắt đã có chút thảng thốt.
Rầm!
Husky phun ra một Hỏa Cầu, thiêu rụi tàn thi không còn lại gì.
- Nham hiểm thật!
Trần Thư lẩm bẩm nói:
- Thân là Thú Hoàng, thủ đoạn lại thâm hiểm như vậy?
Hắn không ngờ trong xác sống vẫn còn có sát ý có thể giết người, nhưng may mắn là bản năng tội phạm của hắn cũng không phải để chơi.
- Có cơ hội ta sẽ đánh ngươi trận!
Trần Thư quay đầu, nhưng một giây sau tinh thần lại trì trệ.
Ở trên không, hư ảnh to lớn kia vừa quay đầu, hai con mắt màu đỏ ngòm nhìn xuống chính giữa hai người Trần Thư, giống như đang nhìn một con kiến, tràn ngập uy nghiêm không thể tả bằng lời.
- Nhìn thấy ta?!
Trong lòng Trần Thư giật mình, nhanh chóng cùng với Đại Lực thuấn di rời đi, đi tới bên ngoài Hắc Châu.
- A?
Từ trung tâm đại lục, trong miệng kỵ sĩ màu đen cao chừng mười thước phát một giọng nói kinh ngạc pha chút khinh bỉ.
- Vậy mà đã chạy rồi?
Nó nói bằng ngôn ngữ loài người, lẩm bẩm nói:
- Con chuột nhỏ cảnh giác vậy sao?
Thật ra nó muốn tung ra kỹ năng giết chết đối phương, nhưng đối phương phản ứng quá nhanh, chắc hẳn cấp bậc không hề thấp…
Kỵ sĩ vừa quay đầu, hư ảnh khủng bố trên không cũng quay đầu theo, động tác giống y như đúc.
Thân thể của nó không nhúc nhích, tựa như một bức tượng điêu khắc, không hề để tâm đến việc Trần Thư đột nhập vào.
Ở Hắc Châu thường xuyên sẽ có những con kiến thường xuyên tranh thủ đến kiếm chát, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một kết cục đó là trở thành những con rối tử thi của nó.
Giờ phút này.
- Có chút khó giải quyết?
Trần Thư ngồi ngồi trên một tảng đá ngầm, trong mắt có vẻ suy tư.
Mặc dù Tế Đàn Thú Hoàng không thể trực tiếp dò xét toàn bộ đại lục, nhưng hoàn toàn có thể dùng con rối tử thi để kiểm tra người đột nhập, có nghĩa là khắp nơi trên đại lục này đều là tai mắt của nó.
- Con rối tử thi sau khi bị chém đứt thì Tế Đàn Thú Hoàng mới nhìn thấy chúng ta.
Đại Lực bên cạnh gấp cuốn ghi chú trong tay, bộ dáng đang bày mưu tính kế nói:
- Chỉ cần chúng ta không giết các con rối, là được thôi?
- Hửm? Đơn giản như vậy sao?
Trần Thư phân vân, mơ hồ nói:
- Nếu đã vậy chúng ta đành thử một chút?
Nửa giờ sau.
Trên không Hắc Châu đại lục, con ngươi hai mắt của kỵ sĩ hư ảnh khẽ động, trường thường màu đen trong tay đột ngột bắn mạnh một phát.
Rầm!
Theo sau là những tiếng ầm ầm kịch liệt, mặt đất cũng rung động một phen.
- Mẹ nó, ghê gớm thật!
Trong miệng Trần Thư hùng hùng hổ hổ, lại lần nữa trốn về Hải Vực…
Rõ ràng suy đoán của bọn hắn đã sai lầm.
- Trần Bì, hay là bỏ đi.
Đại Lực đứng bên cạnh khuyên can nói:
- Con hàng này quả thực hung ác!
- Không được, trở về tay không không phải thói quen của ta!
Trần Thư lắc đầu, nhìn bảo vật khắp núi sông mà không lấy được, quả thực là đòi mạng hắn mà?
Quan trọng hơn là hắn đã đưa ra được một kết luận, công kích của Tế Đàn Thú Hoàng không thể hạn chế thần kỹ của Thỏ Không Gian, có nghĩa là sinh mạng được bảo đảm.
Hai ngày sau đó.
Hắc Châu đại lục không ngừng vang vọng tiếng ầm ầm kịch liệt, như một trận đại địa chấn đang diễn ra, hung thú nơi này đều run sợ.
- Mẹ nó điên rồi hả?
Tế Đàn hung thú ở vùng trung tâm đại lục khí thế cuồng bạo, mặc dù không nhìn ra dung mạo của hắn, nhưng đập vào mắt là hai con ngươi đỏ ngầu cũng đủ dọa người.
Một lần khiêu khích còn có thể nhẫn nhịn, nhưng mẹ nó liên tiếp đánh tới, có phải quá đáng hay không?
Quan trọng là nó không có cách nào bắt được con chuột nhắt này.
Mặc dù Tế Đàn Thú Hoàng có thể công kích bất cứ nơi nào trên đại lục, nhưng từ đầu đến cuối đều không phải tự mình thân chinh, như vậy căn bản không thể bắt giữ Trần Thư.
- Có kết luận rồi…
Trần Thư ngồi trên đá ngầm, nói:
- Nó là chỉ có thể dựa vào khí tức để nhận biết chúng ta, điều này hình như không hợp lý lắm.
Mặc dù hắn có thể tùy ý ra vào Hắc Châu, nhưng vừa tiến vào đã liên tục bị kỹ năng công kích, thậm chí trốn bên trong Dị Không Gian cũng bị tìm thấy, căn bản không có thời gian vơ vét tài nguyên.
Trong lúc mơ hồ, hai bên đều tiến thoái lưỡng nan.
- Khí tức ư?
Đại Lực bên cạnh nói:
- Có lẽ ta cũng có thể giúp che giấu.
- Hửm? Có thể?
Trần Thư mở miệng nói:
- Đây cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Trên thực đơn của Lão Tân cấp có một món ăn tương đối hiệu quả, nếu cải thiện một chút không chừng có thể được đấy.
- Được! Không vội đâu.
Trần Thư vui vẻ, không nghĩ tới có thể xoay chuyển tình thế, nói:
- Vừa vặn làm cho đối phương tn rằng chúng ta đã rút lui rồi.
Bảy ngày thoáng chốc trôi qua.
Tế đàn Thú Hoàng dần dần lấy lại sự tĩnh lặng, cho rằng đối phương có lẽ đã rời đi rồi.
Dù sao bọn chúng cứng rắn như vậy, đối phương cũng không giành được tí lợi ích nào, chỉ là đám người ghê tởm mà thôi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận