Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 437: Ta nhìn giống nhà từ thiện lắm à?

- Là ngươi nói đùa trước.
Trần Thư trực tiếp dập máy, sao lại có người cảm thấy hắn giống nhà từ thiện vậy?
Một ngàn vạn đối với người thường mà nói là một khoản lớn, nhưng đối với hắn mà nói, hoàn toàn chính là như muối bỏ biển.
- Xem ra thuốc xổ của ta có thị trường rồi.
Trần Thư sờ sờ cằm, suy nghĩ có nên bán ra một chút không.
Nhưng hắn lại lo lắng sẽ mua dây buộc mình, vạn nhất có người đánh thuốc hắn thì sao?
Tuy chưa ỉa chảy bao giờ, nhưng hắn cảm thấy không phải là một chuyện thoải mái.
Hơn nữa thứ này không có giá thị trường, rẻ thì hắn không cần, đắt thì người khác lại không thể mua.
- Thôi, hay là tới dị không gian kiếm tiền nhanh hơn.
Trần Thư lắc đầu, bắt đầu thu dọn đồ, chuẩn bị tới kinh đô.
...
Mùng 8 tháng 7.
Trần Thư đang ngáy o o, lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
- Alo?
- Trần Thư? Ta muốn mời ngươi ăn cơm, có thời gian không?
Trần Thư vốn còn buồn ngủ giật mình, lập tức vội vàng gật đầu.
- Có! Đương nhiên là có! Quá có.
- Ở nhà hàng Kim Hồng đường Hà Phi nhé.
- Được! Ta lập tức tới ngay.
Trần Thư bật dậy, trực tiếp nhảy nhót rời giường.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới gì đó, mở miệng nói:
- Có vấn đề muốn hỏi một chút, di động ta không ghi tên, ngươi là ai?
- ...
Đối diện trở nên trầm mặc, ngươi không biết ta là ai, lại đáp ứng nhanh như vậy à?
Một lúc sau, trong điện thoại truyền đến một đạo thanh âm.
- Hạ Băng!
- Ờ ờ, Hạ uỷ viên, giờ ta tới đây.
Trần Thư nhếch miệng cười, rời giường rửa mặt một phen, vừa hay là mười một rưỡi trưa, vừa đúng giờ cơm trưa.
Rất nhanh, hắn tới nhà hàng đã hẹn.
- Trần Thư ca ca!
Lúc này, Hạ Băng và mẫu thân của nàng ta đang ngồi cùng nhau, mà ở bên cạnh là Vương Thanh Hàn và muội muội Vương Thanh Tuyết của nàng ta.
Vẻ mặt Vương Thanh Tuyết hưng phấn, bàn tay nhỏ bé không ngừng vung vẩy.
- Chào dì! Chào các vị.
Trần Thư nhếch miệng cười, trực tiếp ngồi xuống.
Vương Thanh Tuyết lộ ra rất vui vẻ, muốn ngồi bên cạnh Trần Thư, đáng tiếc bị tỷ tỷ cực lực ngăn cản.
- Không phải, ta tốt xấu gì cũng là Trạng Nguyên thi đại học Nam Giang Thị, có cần cảnh giác như vậy không.
Trần Thư thấy động tác của Vương Thanh Hàn, không khỏi lắc đầu.
Hạ Băng tiếp nhận emnu, bắt đầu gọi món.
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, Hạ Băng, sao đột nhiên lại nhớ tới mời ta ăn cơm?
- Ta được một đại học trọng điểm ở kinh đô tuyển chọn, muốn cảm tạ ngươi.
Trong mắt Hạ Băng lộ ra vẻ vui sướng, mở miệng nói:
- Nếu không phải có điểm cộng thi đấu ngự thú, ta có thể là không tới được kinh đô.
Tuy thành tích của nàng ta có thể báo danh đại học trọng điểm, nhưng không có điểm cộng, chưa chắc đã có thể đọc được ở kinh đô.
- Chúc mừng.
Trần Thư mở miệng nói, hắn là đội trường có hai mươi điểm, Hạ Băng và Hứa Tiểu Vũ cũng có mười điểm, đích xác có thể mang tới tác dụng rất lớn.
Đáng tiếc thực lực của Hạ Băng không quá mạnh, hơn nữa là thuộc về Khế Ước Linh cấp B.
Cuối cùng chỉ có sáu trăm mười điểm, không thể ghi danh đại học hàng đầu.
- Chỉ có mấy người chúng ta thôi à?
Trần Thư mở miệng nói, xem ra hôm nay là tương đương với rượu Trạng Nguyên của Hạ Băng rồi.
- Những người còn lại đều không ở Nam Giang.
Hạ Băng nói, tính cách của nàng ta có chút lạnh lùng, cộng thêm là từ lớp ngự thú năm thăng lên, quan hệ với những người còn lại rất bình thường.
Bạn tốt duy nhất là ba người Trần Thư, cùng với Hứa Tiểu Vũ và Vương Thanh Hàn.
Về phần thân thích, bởi vì nguyên do của đệ đệ Hạ Viêm, đã dần dần rời xa hai mẹ con.
Đang nói chuyện thì nhân viên phục vụ đã dần dần bưng thức ăn lên.
Mọi người bắt đầu ăn cơm.
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Các ngươi nghỉ hè đã có an bài gì chưa?
- Ta muốn phụ đạo cho muội muội, hơn nữa sắp rời khỏi Nam Giang Thị, cần tìm người đáng tin để chiếu cố cho Thanh Tuyết.
Vương Thanh Hàn xoa đầu muội muội, lộ ra vẻ cực kỳ sủng ái.
Hạ Băng mở miệng nói:
- Ta muốn theo mẹ tới kinh đô du lịch.
Mắt của mẫu thân Hạ Băng sáng lên, mở miệng nói:
- Thanh Hàn, hay là để ta chiếu cố Thanh Tuyết đi.
Nữ nhi sắp rời khỏi, vừa hay ở một mình nàng ta cũng cô đơn, mà Vương Thanh Tuyết cũng cần người chiếu cố.
Vương Thanh Hàn ngẩn ra, đây cũng là một lựa chọn cực kỳ không tồi.
- Dì, có phiền ngươi không.
Mẫu thân của Hạ Băng cười bảo:
- Không, Thanh Tuyết nhìn là biết chính là người nhu thuận, ta thích còn không kịp.
- Nhu thuận?
Miệng Vương Thanh Hàn khẽ nhếch lên, cuối cùng vẫn bảo trì trầm mặc.
Nếu không gặp phải Trần Thư, đích xác là vô cùng nhu thuận, nhưng hiện tại thì…
- Cứ quyết định như vậy đi.
Hạ Băng mở miệng nói, nàng ta vừa hay đang lo không có ai ở cùng mẫu thân.
Người hai nhà thương nghị xong, Vương Thanh Tuyết cũng không có bất kỳ ý kiến gì, tuy trong lòng muốn Trần Thư tới chiếu cố nàng ta hơn.
- Trần Thư, ngươi thì sao? Nghỉ hè làm gì?
Trần Thư cắn miếng giò, mở miệng nói:
- Ta tới kinh đô tìm Phương Tư.
Hạ Băng hơi ngẩn ra, trong mắt có vẻ vui mừng.
- Chúng ta có thể đi cùng nhau, ngươi chừng nào thì đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận