Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 731: Gửi các ngươi lời chúc phúc cuối cùng

Trần Thư xách theo túi phân, nhìn đủ loại tài nguyên Ngự Thú ở trước mặt.
Bộ não hắn giống như một chiếc máy tính đang hoạt động với công suất cực cao, không ngừng hiện ra đủ loại tin tức.
- Liệt Hỏa Quả Thực, dược liệu Hắc Thiết Cấp, nguyên liệu chính của Dược Tề Hắc Thiết Cấp thuộc tính Hỏa, giá trị trường: Ba mươi vạn! Không được!
- Thiết Hạch Quả Hắc Thiết Cấp, nguyên liệu chủ yếu của Phòng Ngự Dược Tề, giá thị trường: Bốn mươi vạn! Đến chó cũng không cần!
- Đại Lực Hoa Bạch Ngân Cấp, nguyên liệu chủ yếu của Đại lực Dược Tề Bạch Ngân Cấp, giá thị trường: 200 vạn! Lấy, lấy nhanh cho ta!
Trần Thư cầm một túi phân Urea theo, bởi vì không gian có hạn nên hắn chỉ có thể đựng được những thứ đáng giá.
Bản năng của hắn nghe theo mệnh lệnh từ bộ não.
Đủ loại vật liệu đáng tiền đều bị hắn nhét vào trong túi, quả thực là giống như đang nhặt tiền…
- Hả?
Mười phút sau, Trần Thư đi đến nơi sâu nhất trong nhà kho.
Ánh mắt của hắn thoáng cái liền có thể thấy được một cái hộp nhỏ tinh xảo.
- Đây là?
Đầu óc hắn không ngừng hoạt động, nhìn hòn đá nhỏ màu đen trên cái hộp.
- Không phải là Chân Bảo chứ…
Trần Thư mở to hai mắt ra nhìn, trong lòng đã có một phán đoán mơ hồ.
Hắn trực tiếp duỗi tay ra, lập tức cầm lấy bỏ vào bên trong túi phân Urea.
Tinh tinh!
Ngay lập tức, toàn bộ nhà kho đều xuất hiện tiếng chuông cảnh báo sắc nhọn, thậm chí còn truyền đến trong phòng đấu giá.
Mỗi một nhân viên đều sững sờ rồi lập tức thay đổi sắc mặt.
- Không ổn! Có người lẻn vào nhà kho!
Lượng lớn thành viên đều chạy vọt đi, trong mắt tràn ngập chấn kinh và tức giận nhưng càng là vẻ khó hiểu nhiều hơn.
Hôm nay rốt cuộc là tình huống gì vậy, vừa có trộm cướp vừa có đạn hạt nhân.
Làm cho Giáo Hội sợ mất mật như bị chà đạp, đối phương quả thực không coi bọn hắn là người!
- Mẹ nó, lại có cảnh báo!
Trần Thư cũng không ngờ tới, vội vàng hốt hoảng cầm đủ loại dược liệu, bắt đầu nhanh chóng vơ vét hết.
Lúc này, Vương giáo chủ đang xử lý bốn Khế Ước Linh đã chết của Lưu giáo chủ.
- Cái gì?
Hắn ta sững sờ, ngay sau đó móc ra một cái máy đọc thẻ, phía trên không ngừng lóe lên ánh sáng đỏ.
- Phòng đấu giá bị xâm nhập?
Trong mắt hắn ta nổi lên giận dữ, cảm giác giống như bị trêu đùa.
- Đừng để ta bắt được ngươi! Không thì ngươi không có quả ngon mà ăn đâu!
Hắn ta cưỡi Hỏa Điểu, sát ý trong lòng không ngừng dâng lên.

Lúc này Trần Thư đã hóa thành đạo tặc, thô bạo nắm lấy đủ loại dược liệu.
Không đến ba phút đã lấp đầy một cái túi phân Urea.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài lối vào nhà kho đã xuất hiện ba Khế Ước Linh Bạch Ngân Cấp.
Mà phía sau Khế Ước Linh còn có mười mấy nhân viên của phòng đấu giá đi theo.
Ầm!
Cửa nhà kho bị đụng vỡ, ba Khế Ước Linh theo thứ tự lần lượt đứng ở phía trước, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm kẻ trộm.
Mà nhân viên thì lại vô cùng cẩn thận.
Người dám vào nhà kho thì chắc chắn không phải người hiền lành gì, bọn hắn cũng không muốn đánh mất cái mạng nhỏ này.
- Hả?
Ánh mắt lão bản phòng đầu giá dừng lại.
Chỉ thấy trước nhà kho đang có một người vác túi phân, không ngừng bỏ dược liệu vào bên trong.
- Chết đi!
Hắn ta quát lớn một tiếng, Khế Ước Linh chuẩn bị phóng thích kỹ năng, muốn lập tức giết chết Trần Thư.
- Chờ một chút! Ta muốn giải thích trước!
Trần Thư nghe vậy thì quay người nhìn lại, đồng thời lại nhét một gốc dược liệu vào trong túi.
- Cái gì?
Lão bản phòng đấu giá nhướng mày, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngác.
- Hiện tại là thời kỳ hòa bình, mọi người cần gì phải chém chém giết giết chứ?
Hắn mở miệng khuyên can nói:
- Các ngươi một tháng có bao nhiêu tiền, sao phải liều mạng như vậy?
Con ngươi Trần Thư đảo một cái, trong giọng nói như có mê hoặc:
- Nhà kho này nhiều vật liệu như vậy, không bằng mọi người chia đều ra, sau đó các ngươi hoàn toàn có thể đẩy hết trách nhiệm cho ta, chẳng phải là tất cả đều vui vẻ sao?
- ?
Mười người ngẩn người ra, có chút không phản ứng kịp.
Có sao nói vậy, hình như cũng có chút đạo lý…
Trong mắt một người hiện lên vẻ tham lam nói:
- Lão đại, hay là chúng ta hoặc là không làm, đã làm thì làm cho chót…
Ầm!
Lão bản phòng đấu giá đánh thẳng một quyền vào mặt người kia rồi quát lên:
- Mẹ nó có phải ngươi bị ngu không? Đây chính là đồ của Giáo Hội chúng ta, chia cái rắm!
Hắn ta trừng mắt liếc mọi người, dường như đang cảnh cáo họ.
Toàn bộ đồ vật không còn nữa thì hắn ta sẽ gặp xui xẻo.
Ngay vào lúc lão bản phòng đấu giá đang trấn áp những người còn lại thì Trần Thư đã biến mất nhanh như chớp.
- Á? Người đâu rồi?
Sắc mặt hắn ta khẽ giật mình, mọi người lập tức đi tìm.
Nhưng mà tìm khắp nhà kho cũng không tìm được tung tích của Trần Thư.
Ngay vào lúc cả nhóm người đang nghi ngờ thì trên lưng lão bản phòng đấu giá đột nhiên xuất hiện một mảng lớn vết nước.
- Hả? Trời mưa à?
Hắn ta sờ lên lưng chỉ cảm thấy có chút mát mẻ.
Lúc này đoàn người vẫn không ý thức được chuyện nguy hiểm, bọn hắn cũng không nhìn thấy một màn ở Ngự Thú Trường Đông khu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận