Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 95: Đợt này à, phá đại phòng (*) luôn rồi! (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
(*) 破防: phá phòng: một từ thông dụng trên Internet, là tên viết tắt của việc phá vỡ hàng phòng ngự. Nguyên văn dùng để chỉ việc xuyên phá hàng phòng ngự của đối phương trong trò chơi, khiến đối phương mất đi khả năng phòng thủ. Bây giờ đề cập đến tác động cảm xúc sau khi gặp một số sự kiện hoặc nhìn thấy một số thông tin, bị xúc động trong sâu thẳm trái tim, và tuyến phòng thủ tâm lý bị phá vỡ.
- Thấy ngươi không trả lời tin nhắn, Chu thúc còn tưởng rằng ngươi chỉ là tránh lưới thôi, không nghĩ tới ngươi sa lưới à.
- …
- Ở đó chờ ta.
Trần Thư thu điện thoại lại rồi nhìn về phía Vương Càn.
- Vương thúc, các ngươi có manh mối gì về vụ án bán thuốc giả kia chưa?
Bây giờ Trần Thư rất tức giận. Thế mà lại có người dám mượn tên tuổi của hắn để giả danh lừa bịp?
Chẳng những làm bại hoại thanh danh của hắn mà lại còn hại hắn bị bắt ở Trấn Linh Cục, quan trọng nhất là còn không trả thêm phí cho hắn nữa chứ!
Như vậy chẳng khác nào mượn giấy của hắn, xong xuôi lại còn muốn ị lên trên đầu hắn luôn vậy!
Có thể nhẫn nhịn! Nhưng không thể chịu nhục!
- Tạm thời vẫn không tin gì, bây giờ Trấn Linh Cục có rất nhiều việc, không thể phân ra quá nhiều nhân thủ được.
Vương Càn lắc đầu.
Ngay cả hai tên Trấn Linh Cảnh đã bắt Trần Thư cũng chỉ là thực tập sinh mà thôi.
- Vương thúc, ta cảm thấy có lẽ phát huy lực lượng quần chúng, trực tiếp đi đến Hiệp hội Ngự Thú Sư tuyên bố nhiệm vụ đi, phần thưởng là xấp xỉ một nghìn điểm tích lũy Hoa Hạ, có trọng thưởng ắt sẽ có dũng phu thôi!
Con ngươi của Trần Thư chuyển động, hắn đề nghị Vương Càn.
Xấp xỉ một nghìn?
Ánh mắt của Vương Càn trừng lớn. Ngài cũng thật đúng là dám mở miệng đó.
Điểm tích lũy Hoa Hạ vô cùng trân quý, căn bản cũng không phải Hoa Hạ tệ có thể cân nhắc được chứ đừng nói chi hắn ta chỉ là một tên đội trưởng của Trấn Linh Cục, ngay cả cục trưởng cũng phải xin ý kiến phía trên nữa là.
Chẳng qua thì mấy câu nói của Trần Thư ngược lại cũng nhắc nhở hắn ta rằng nếu đã không có đủ nhân thủ, vậy cứ dứt khoát trực tiếp thuê ngoài là được.
Chỉ chốc lát sau, một tên hán tử với làn da ngăm đen đi từ bên ngoài vào trong đại sảnh lớn.
Khóe miệng Chu Thực mang theo ý cười:
- Tiểu Trần, chén cơm tù thế nào?
Gương mặt Trần Thư đầy vẻ cạn lời.
Ngươi là đang hy vọng ta lọt lưới đến mức nào vậy hả?
Hắn bất đắc dĩ mà nói:
- Chu thúc, đừng nói nữa, ngươi một câu hắn một câu, ta không sớm thì muộn cũng sẽ sám hối ở trong ngục thôi.
- Vương lão ca! Đã lâu không gặp.
Chu Thực nhìn về phía Vương Càn, hiển nhiên hai người là bằng hữu của nhau.
- Lão Chu, Đại Lực Dược Tề mà hắn bán ở chợ đen đều là của công ty các ngươi à?
Vương Càn mở miệng hỏi.
Chu Thực gật đầu giải thích:
- Tiểu Trần quả thật là đang làm công đợt nghỉ hè cho công ty ta, chức vị là trợ lý Dược Tề, bản thân hắn cũng biết một chút kỹ thuật luyện dược. Ngày mai ta cầm hợp đồng liên quan đến cho ngươi xem một chút.
Chu Thực cũng không để ý quá nhiều, chỉ cho là Trần Thư đi bán mấy bình dược tề thôi. Nếu để cho hắn ta biết chỉ trong mười ngày ngắn ngủi mà đối phương đã thu lợi được cả trăm vạn, e rằng buổi tối hắn ta sẽ mất ngủ mất.
Vương Càn gật đầu một cái:
- Được! Nếu đã như vậy thì cũng không còn vấn đề gì nữa.
Bây giờ đã xác nhận Trần Thư không liên quan đến con buôn thuốc giả kia cả. Thuốc của hắn bán là đồ thật, cũng có nguồn gốc rõ ràng, tất nhiên là không cần thiết phải giữ hắn lại nữa.
- Các ngươi đều là người bị hại, còn có ý kiến gì khác nữa không?
Tuy rằng Vương Càn có quen biết với bọn họ, thế nhưng hắn ta vẫn phải xử lý theo lệ, trong đại sảnh đều có camera giám sát cả.
Tên thanh niên dẫn đầu kia đang muốn nói chuyện thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.
- Alo? Cái gì? Khế Ước Linh của ta lại tiêu chảy rồi? Bồn cầu cũng nổ tung luôn rồi sao?
Thanh niên giật mình một cái, hắn ta thu hồi điện thoại lại rồi nói:
- Hắn không phải đồng bọn với đối phương, vậy thì bỏ đi, làm phiền Vương đội trưởng mau chóng giải quyết tên lừa đảo thật sự.
Một nhóm người nhao nhao rời khỏi Trấn Linh Cục.
Trương Đại Lực hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Trần Bì, sao ta lại có loại cảm giác được quay về làm người một lần nữa nhỉ?
- Thật ra thì ta cũng có loại cảm giác này…
Hai người điên cuồng hấp thu bầu không khí tự do ở bên ngoài Trấn Linh Cục, càng mở rộng hai tay ra, phảng phất như đang ôm ấp một ngày mai tốt đẹp vậy.
- Hai ngươi có bệnh à?
Chu Thực vừa đi ra là đã trông thấy hành động cứ tựa như đang mắc bệnh của hai con hàng này.
- Chu thúc, ngươi không hiểu đâu!
Trần Thư cảm khái đầy mặt mà nói:
- Bọn ta không giống với ngươi, bọn ta là mầm non của tổ quốc, tuân thủ luật pháp, cũng không phải là khách quen của Trấn Linh Cục.
Lời này nghe vào… sao lại có cảm giác ta là lão tội phạm vậy chứ?
Trên trán Chu Thực trượt xuống mấy đường hắc tuyến, thì ra bảo lãnh cho các ngươi đi ra ngoài như thế đã trở thành sai lầm rồi đúng không?
- Đúng rồi, vừa đúng lúc Ngự Thú Đoàn đang liên hoan, hai tiểu tử các ngươi có đi cùng hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận