Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 323: Con chó lưu lạc ở cửa chợ đẻ chưa (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Diệp đại gia nhíu mày, hơi mở hộp ra, lập tức thần sắc trở nên kỳ quái.
Chỉ thấy trong hộp đặt một ống dược tề, bên trên cũng không có nhãn, chỉ có một hàng chữ: Thứ tự số 001!
Trần Thư cũng nhìn lướt qua, thấy dược tề bên trong.
Diệp Thanh đã là nhân tinh, lập tức hiểu mục đích của Phương Tư, muốn mình ở trên cuộc thi vào trường chiếu cố Trần Thư một chút.
- Tiểu tử này là gì của ngươi?
- Đệ đệ của ta.
Phương Tư vỗ vai Trần Thư, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Diệp đại gia thở dài, nói:
- Ống thuốc này chắc là dùng hết học phần trong một học kỳ của ngươi rồi chứ.
Nghe vậy, Trần Thư ngẩn ra, nhìn về phía Phương Tư.
Lần trước dược tề số 003 có thể tăng cường toàn thuộc tính, đã được coi là vô cùng hi hữu rồi.
Mà hiện giờ dược tề số 001 trong hộp, không ngờ cần học phần trong một học kỳ của Phương Tư?
- Ngươi cầm về đi.
Diệp đại gia lắc đầu, nói:
- Quy củ là không thể làm trái! Nếu tiểu tử này thực sự có thực lực, ta sẽ cho hắn điểm cao nhất.
Thi vào Ngự Thú Sinh chia làm khoa văn hóa và khoa ngự thú, khoa văn hóa là bài thi thật, tất nhiên sẽ không xuất hiện khả năng ăn gian.
Nhưng khoa ngự thú lại là nội dung thực chiến, căn cứ vào những nhân tố như cấp bậc Ngự Thú Sư, bình xét tiềm lực, kỹ xảo chiến đấu vân vân.
Do nhiều vị giám khảo cùng đánh giá chấm điểm, trong đó sẽ có một chút ảnh hưởng chủ quan.
Nhất là bình xét tiềm lực của Trần Thư là cấp LÀ, chỉ cái này thôi đã khiến các giám khảo có ấn tượng không tốt rồi.
Đối với bọn họ mà nói, bình xét tiềm lực liên quan đến cả đời, tuyệt đối là một nhân tố quan trọng nhất.
Nếu Diệp giáo thụ làm quan chủ khảo thì có thể toàn lực chống đỡ cho Trần Thư, chắc hẳn sẽ có tác dụng không nhỏ.
- Phương Tư tỷ, cầm về đi, ngươi là Ngự Long Vệ, sao có thể biết pháp còn phạm pháp?
Trần Thư một tay cầm lấy hộp, đưa cho Phương Tư.
Học phần của một học kỳ, có thể có sức dụ hoặc với cả Ngự Thú Sư cấp Hoàng Kim, nghĩ thôi cũng biết trình độ quý giá rồi.
Vẻ mặt Phương Tư bất đắc dĩ, nàng ta biết lý tưởng của Trần Thư là thi vào Hoa Hạ Học Phủ, nhưng dựa vào Khế Ước Linh cấp LÀ của hắn, thật sự là quá khó khăn.
- Quy củ là không thể làm trái!
Vẻ mặt Trần Thư rất kiên định, quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh:
- Đại gia, chuyện bác gái thật sự có thể cân nhắc một chút.
- ...
Diệp Thanh không biết phải nói gì, mở miệng nói:
- Có điều cấp bậc của ngươi đề thăng rất nhanh đấy.
Mới nửa năm không gặp, đối phương không ngờ đã là Ngự Thú Sư cấp chín.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Nam Giang Thị hiện tại là không thể xuất hiện học sinh cấp ba đã đạt tới cấp chín.
- Đại gia, ngài không nhận ra ta à?
Trần Thư nhướn mày, trong mắt có vẻ kinh ngạc.
Nam Giang Hãn Phỉ, Công Xí Dược Tề Sư, tùy tiện một danh hiệu nào cũng đều đã danh chấn Nam Giang Thị.
Đối phương không ngờ lại không nhận ra?
- Ngươi là ai?
Diệp Thanh giáo thụ lộ ra ánh mắt giống như đang nhìn vô danh tiểu tốt.
Trần Thư cũng nhìn hắn như nhìn người nguyên thủy, nói:
- Ngài bình thường không lên mạng, không xem tivi à?
- Có!
Diệp Thanh chỉ chỉ một cái radio rách nát ở bên cạnh.
Không ngờ ngài lại gọi cái này là lên mạng?
Nghẹn lời rồi, chẳng trách lại không nhận ra mình.
Vốn định nói đối phương có mắt như mù, nhưng nghĩ đến thân phận của Diệp Thanh, lại cảm thấy có chút không đúng, đành phải bảo trì trầm mặc.
Phương Tư thấy hai người trò chuyện vui vẻ, mà Diệp Thanh lại khăng khăng không nhận dược tề, nàng ta thở dài, đành phải cất dược tề vào trong túi.
Ba người tán gẫu một lúc, tuy tuổi tác và thân phận có cách biệt cực lớn, nhưng tính tình của Diệp Thanh không tự cao, không ngừng nhớ lại năm đó.
Trần Thư vừa cắn hạt dưa vưa hứng trí bừng bừng lắng nghe, giống như nghe sách vậy.
Nhất là phiêu lưu của Diệp Thanh ở các dị không gian, lại khiến Trần Thư hướng về.
Hắn chỉ đi qua Hàn Băng Hạp Cốc và Thanh Nguyên Sâm Lâm, hơn nữa đều thuộc về dị không gian cấp thấp nhất, nhưng mỗi lần đều vô cùng kích thích.
Trong lòng Trần Thư thầm lập lời thề: Kiếp này nhất định phải đi khắp toàn bộ dị không gian!
Hắn mới mười tám tuổi, đã nghĩ làm đạn hạt nhân, có gì sai?
Lúc giữa trưa, Trần Thư mãnh liệt yêu cầu xin chút cơm, na người lại ở trong nhà Diệp Thanh giáo thụ ăn đơn giản một chút.
Trần Thư đảo mắt, mở miệng hỏi:
- Diệp đại gia, ngài nói nếu ta trước khi thi vào trường đã trở thành Ngự Thú Sư cấp Hắc Thiết, vậy có thể thi vào Hoa Hạ Học Phủ không?
- Đừng nói phét!
Diệp Thanh xua tay, nói:
- Tiểu tử ngươi đang nằm mơ à? Bao nhiêu năm rồi chưa từng xuất hiện người như vậy.
Trần Thư mở miệng nói:
- Ngài đừng quan tâm năm mơ hay không nằm mơ, nếu ta trở thành cấp Hắc Thiết, có thể được cử đi học ở Hoa Hạ Học Phủ không?
- Nếu ngươi thật sự có thể làm được, ta con mẹ nó sẽ tự mình đưa thư thông tri trúng tuyển Hoa Hạ Học Phủ tới cửa nhà ngươi!
- Đây là ngươi nói đấy nhé!
Vẻ mặt Trần Thư phấn chấn, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thực sự lo lắng bình xét tiềm lực của Sử Lai Mỗ sẽ có ảnh hưởng, hiện tại được Diệp Thanh bảo đảm, lập tức thoải mái hơn không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận