Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1305: Khế Ước Linh Truyền Kỳ Cấp: Đại Tuyết Đoàn (2)

- Chẳng lẽ tổng đốc của Nam Thương đang phóng thích Băng Tuyết Thần Kỹ sao?
- Cũng có thể.
Tạ Tố Nam gật đầu. Khế Ước Linh chủ lực của đối phương chính là một con Thiên Băng Phượng Vương, có được Băng Tuyết Thần Kỹ cũng không có gì đáng trách cả.
- Mạnh như vậy sao?
Trần Thư sờ sờ cằm, cũng có chút không thể tin được.
Hắn đã từng giao đấu qua lại với tổng đốc của Nam Thương vài lần, nhưng trước nay chưa từng gặp qua uy thế như vậy.
- Òm ọp!
Ánh mắt của Tiểu Hoàng đầy kiên nghị, nhưng lại không cách nào tiến lên phía trước được nữa.
Cơ thể của nó được bao phủ bởi một lớp băng tuyết dày đặc, tốc độ di chuyển của nó trở nên cực kỳ chậm chạp.
Băng Ngự có thể miễn dịch với những sát thương, nhưng không thể bỏ qua các tác động tiêu cực.
Cùng lúc đó, kỹ năng Bá Thể hoàn toàn không có tác dụng gì, hiển nhiên chênh lệch trình độ giữa hai bên là quá lớn.
Sau một vài phút, uy thế của băng tuyết cuối cùng cũng từ từ biến mất.
- Òm ọp!
Tiểu Hoàng rũ bỏ lớp tuyết dày đặc trên người mình ra, cơ thể của nó dần dần lấy lại được năng lực điều khiển.
Nó giải phóng kỹ năng Trùng Phong rồi tiến thẳng đến mục tiêu phía trước.
Tuyết rơi dày trên bầu trời cũng ngừng lại, kỹ năng dường như cũng đã kết thúc.
- Ôi đệt, vẫn có hơi lạnh đấy!
Trần Thư bước ra khỏi miệng Tiểu Hoàng, muốn quan sát xem tình huống của thế giới bên ngoài.
Ngay khi hắn chuẩn bị đeo mặt nạ chống độc lên thì biểu cảm của hắn chợt đông cứng lại, nhìn chằm chằm vào một sinh linh trước mặt mình.
- Trần Bì, tình huống gì thế?
Những người còn lại trong miệng Tiểu Hoàng thấy Trần Thư bất động, trong mắt đều có chút khó hiểu.
Tạ Tố Nam mở miệng nói:
- Không nhúc nhích gì thì chính là rùa đó!
Lời nói ra, nhưng lại không nhận được phản hồi nào.
Vẻ mặt của đám người đều chấn kinh, bọn họ lờ mờ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Vương Tuyệt kinh nghi bất định mà nói:
- Không phải là chết bất đắc kỳ tử rồi đó chứ?
- Ngươi bị ngốc à, Đại Tiện Quái này vẫn còn đang bay kìa.
Từ Tinh Tinh khẽ lắc đầu, cũng bước ra khỏi miệng của Tiểu Hoàng.
Trong nháy mắt, nét mặt của hắn cũng trở nên cứng đờ, trong mắt như thể ẩn hiện vẻ không thể tin nổi, cả người cũng bất động theo.
- ?
Vương Tuyệt và Tạ Tố Nam nhìn nhau, đây là bị trúng tà hả?
- Các ngươi cũng có thể nhìn xem một chút, không có chuyện gì đâu.
A Lương mỉm cười, như thể hắn ta đã đoán trước được điều gì đó.
Giây tiếp theo, Vương Tuyệt và Tạ Tố Nam bước ra ngoài.
Đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt hắn ta cũng ngốc trệ, đờ đẫn như thể một tên ngốc vậy.
Chỉ thấy ngay trước mặt của họ là ba con hung thú đang đứng thẳng với vẻ ngoài vô cùng hung tợn, thân hình của chúng có kích thước ít nhất hàng chục mét, nhưng cơ thể bọn chúng lại bị bao phủ bởi băng tuyết, đã mất đi sức sống.
Ánh mắt của ba con hung thú vẫn tràn đầy vẻ sợ hãi, nhìn thẳng về phía trước.
Trước mặt bọn chúng là một quả cầu màu trắng dài chừng mười mét, trông rất vô hại đối với người và động vật, thậm chí còn có chút dễ thương đáng yêu.
Nhưng trong mắt của Trần Thư và những người khác đều tràn ngập sự kinh ngạc và kính trọng.
Phong thái uy nghiêm của đối phương vượt xa cả Vương Cấp, thậm chí còn không cùng đẳng cấp.
Hiển nhiên, đây là một Khế Ước Linh Truyền Kỳ Cấp!
Nhưng điều khiến đám người Trần Thư phải chấn kinh nhất là nó trông giống như một phiên bản phóng to của Tuyết Đoàn vậy!
- A Lương, tình huống gì thế?
Trần Thư lập tức nhìn về A Lương đang ở bên cạnh mình, nói một cách không chắc chắn lắm:
- Đây không phải là…
Vương Tuyệt và những người khác cũng đồng loạt nhìn sang, cố gắng tìm ra một lời giải thích hợp lý.
- Cái này thì có là gì đâu.
A Lương nhún vai nói:
- Khế Ước Linh cũng không phải là độc nhất vô nhị. Người sở hữu Golden Slime chẳng lẽ cũng có liên quan đến ngươi à?
- Hả?
Trần Thư thoáng chốc có hơi giật mình, dường như những gì vừa nghe được cũng khá là có lý.
Chẳng lẽ là hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi sao?
Thế nhưng một giây tiếp theo, lời nói của A Lương đã khiến cho cả bốn người không thể kiềm được.
- Nhưng hắn ta đúng thật là trưởng bối của ta…
- ?
Trong phút chốc, đám người Trần Thư mở to hai mắt, trong đó tràn đầy vẻ khó mà tin được.
Người mạnh nhất Hoa Quốc vậy mà lại là trưởng bối của A Lương?
- Ngươi…
- Ừm… vốn dĩ là muốn dùng thân phận người thường để qua lại với các ngươi…
A Lương thở dài thườn thượt một hơi, trong mắt hiện lên vẻ bất lực. Hắn ta đang định ra vẻ một chút, thế nhưng một giây sau là đã bị Trần Thư đánh vỡ hoàn toàn.
- Vậy tại sao ngươi lại yếu đến như thế?
- ?
Vẻ mặt của A Lương chợt sững lại, thậm chí trái tim cũng có chút co rút mà nhói lên…
Hắn ta tức giận nói:
- Ta vẫn còn chưa trưởng thành đấy, có hiểu hay không hả?
- Vấn đề là ta và ngươi cùng tuổi…
- Đủ rồi!
Khóe miệng A Lương giật giật, hắn ta không nghe nổi nữa rồi.
Cái miệng chết tiệt của ngươi có thể nói tiếng người không vậy?
- Trưởng bối của A Lương hóa ra là lão gia tử…
Vương Tuyệt sờ sờ cằm của mình, hắn ta đã hồi phục lại tinh thần sau cú khiếp sợ lúc nãy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận