Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 250: Ta chỉ là một nhân viên điện báo mà thôi (1)

- Ngươi có phải gặp trúng kẻ địch mạnh không? Bị đối phương đánh rơi xuống đài tỷ thí à!
- Ha… Ha…
Trần Thư cười khan hai tiếng, nhìn Thẩm Vô Song và giơ lên một… ngón tay cái!
- Ta biết mà!
Thẩm Vô Song tự tin cười, nói:
- Trên trời còn có trời, trên người còn có người, lo mà học tập cho tốt, sang năm lại tái chiến!
Hai người vừa đi vừa nói, trở về Ngự Thú Quán.
Tại một biệt thự ở Nam Giang Thị Bắc,
Một đám người đang xúm lại trò chuyện, cười nói vui vẻ và xì xào bàn tán gì đó.
Chỉ thấy trên màn hình hiện lên đầy màu sắc, thoạt nhìn nó không phải là một trang web nghiêm chỉnh.
Mọi người xúm lại nhìn, bỗng nhiên giật mình, có vẻ như đó là điều họ không ngờ tới.
- Trần Thư thua sao? Không phải đấy chứ, hắn là bất khả chiến bại của thành phố Nam Giang cơ mà?
- Mẹ kiếp, Vậy là chúng ta đã ném tiền qua cửa sổ à!
Một đám người bàn luận sôi nổi, tất cả đều cược Trần thư sẽ hạ được người của sáu trường trung học kia.
Một tên nam tử hùng hổ đứng dậy, nói:
- Tất cả chỉ là dối trá! Ta thề sẽ không bao giờ đặt cược vào hắn nữa!
- …
Mọi người chợt lặng thinh,
Có người còn nói:
- Hoàng, sao ngươi không nhắc ta…
Người kia ho khan một tiếng, đáp:
- Hoàng mỗ ta cũng không đánh cược vào hắn nữa!
- Thôi bỏ đi…
Tuy là thua nhưng mà vui là được, mọi người cũng không quá để tâm đến thắng thua, họ tập hợp ở đây cốt yếu để được kết giao với các nhân sĩ thượng tầng của thành phố Nam Giang.
Trần Thư thắng được năm ngàn vạn nhưng thực tế là đã thắng hàng trăm người, mỗi người cược hơn mười vạn, với phú hào mà nói thì chút tiền này cũng không đáng là bao.

Đêm đó, số dư còn lại của Trần Thư quả nhiên nhiều hơn sáu nghìn ba trăm vạn,
Trong đó hắn đưa năm trăm vạn cho Phương Tư trả công cho sự vất vả của nàng, còn hai trăm vạn là đóng phí thi đấu.
Kỹ năng Trùng Phong cộng một.
Trần Thư nhận được một phần thưởng từ hệ thống lựa chọn, có thể nói đây là thu hoạch lớn!
- Tiểu Tinh, nhà ngươi có Đại Lượng Ngự Thú Chân Châu không?
Từ Tinh Tinh đang thay bộ đồng phục bệnh nhân tâm thần chợt đứng hình hỏi:
- Ngươi cần bao nhiêu?
- Bốn ngàn vạn!
Vừa dứt lời, Từ Tinh Tinh đang mặc trên người bộ đồng phục bệnh nhân tâm thần chợt đứng ngẩn người, cả Tạ Tố Nam đang mài dao cũng bị sốc.
- Ngươi bị điên rồi à! Ngươi lấy nhiều như vậy tính làm gì đấy?
- Ta dùng để thăng cấp. Ta muốn sớm lên Ngự Thú Sư cấp 9.
- …
Hai người nhìn nhau lắc đầu, vượt ngoài suy đoán của họ, bọn họ cũng chưa từng thấy ai tiêu xài hoang phí như vậy.
Từ Tinh Tinh nói:
- Ta thấy chi bằng ngươi dùng để lĩnh ngộ một hai kỹ năng còn hơn.
- Chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì sẽ sớm được thăng cấp thôi.
Theo tư duy của người bình thường, nếu như có tiền thì việc đầu tiên họ nhất định sẽ làm đó là nâng cao kỹ năng, tiếp đó là tới Dược Tề và sau cùng mới tới Ngự Thú Châu.
Nhưng đáng tiếc, Trần Thư không thiếu kỹ năng, bồi dưỡng Dược Tề cũng được xem là đã hoàn mỹ rồi.
Mấu chốt là hắn muốn lên được Hắc Thiết Cấp Ngự Thú Sư trước khi tốt nghiệp trung học, đến lúc đó hắn sẽ làm cho Hoa Quốc một phen chấn động!
- Ngươi nghĩ mà xem, nâng cấp kỹ năng phải mất rất nhiều thời gian.
Trần Thư lắc đầu, vật liệu Lãnh Chúa là báu vật vô cùng quý hiếm, không phải cứ muốn mua là mua được.
Đặc biệt là các kỹ năng còn cần phải được luyện từ từ.
Tuy rằng Trần Thư đã bán trái tim Băng Sương Cự Lang Lãnh Chúa cho Âu Dương Bảo với giá rất cao nhưng hắn ta cũng không bị thiệt thòi gì vì nhờ nó mà tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
- Ta hỏi chút, chắc là có nhưng hàng đó cũng thuộc vào hàng cứng mà.
Ngự Thú Chân Châu chỉ là hung thú cấp Biến Dị, đương nhiên độ quý hiếm của nó không thể nào so được với Lãnh Chúa.
Trong lòng Trần Thư đang suy tính kế hoạch chi tiêu, nhưng hắn vẫn không muốn tiết kiệm chút nào.
Cũng không hẳn là tiêu hết tiền, có điều sẽ đổi một cách khác để ở cạnh ngươi.
Buổi trưa hôm sau.
Ba người tới nhà ăn ăn sáng, đám học sinh xúm lại nhìn bọn họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Một nam sinh bỗng hét lớn:
- Bì thần! Ta muốn sinh hầu tử cho ngươi!
Sau đó, một đám người nhao nhao lên.
- Báo cáo! Báo cáo! Thỉnh cầu xin được đấu kiếm!
- Thanh kiếm sắc bén! Ánh mắt sắc bén! Ta cũng khao khát muốn tìm một đối thủ xứng tầm đây!
Ba người vội ăn nhanh rồi chuồn lẹ, quả là nam nhân mạnh mẽ.
- Mẹ kiếp, thế nào lại gặp phải đám nam sinh!
Trần Thư giật giật khóe miệng, lắc đầu ngao ngán.
Tạ Tố Nam thấy vậy cười, nói:
- Trần Bì, ta không ngờ ngươi lại có mị lực đến vậy!
- Ta thà không có cái mị lực chết tiệt này còn hơn!
Trần Thư tuy là bại trận, nhưng hắn vẫn rất nổi danh, ít nhất các học sinh ở thành phố Nam Giang cũng rất ấn tượng về hắn.
Đặc biệt là những kẻ đã bị bại dưới tay hắn, e rằng đêm đêm bọn chúng sẽ mơ bị một đống siêu cấp đại tiện truy sát.
Ba người vai kề vai bước đi, nhìn những học sinh khác lướt qua.
Từ Tinh Tinh hỏi:
- Này? Đến vườn trường Đại Hội Đường thì đi hướng nào nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận