Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1740: Tiểu tử kia cũng sợ rồi sao… (2)

- Bây giờ ngay cả tiểu tử kia cũng đứng ra rồi, Ninh Bất Phàm ta lại không có chút hữu dụng gì hay sao?
Hắn ta nhìn mọi người, lớn tiếng nói:
- Bây giờ Hoa Quốc đã phái viện binh rồi, chỉ cần cầm cự thêm chút thời gian, mọi người đều sẽ có khả năng sống sót!
Lời này vừa nói ra, trong mắt mọi người như có thêm hy vọng.
Trương Đại Lực cũng vội nói:
- Đại lão, để mọi người mang theo chao đậu phụ của ta, có thể bảo vệ được tính mạng!
- Hả?
Ninh Bất Phàm nao nao, lúc nào rồi mà còn mang theo cái này?
Trần Thanh Hải cũng chấn động, vội vàng chỉ huy mọi người chia ra.
Trải qua thời gian dài nấu nước, cho dù không thể chia cho mỗi người một miếng, nhưng ít ra bình quân khoảng mười người cũng có nắm được trong tay một khối.
Trần Thanh hài lòng nói:
- Đợi lát nữa lúc rút lui, tận lực đi theo những người có khối đậu phụ trong tay!
Mọi người đều gật gật đầu, tự chia thành các tiểu đội, mọi người đều hiểu rõ được nguy cơ sắp ập đến.
Rầm rầm rầm!
Đúng lúc này, khế ước linh của Ninh Bất Phàm rốt cuộc cũng bị thủy lao của Sa Hoàng đánh vỡ.
Đang lúc muốn rút lui, lại có hơn mười kỹ năng khủng khiếp làm rung chuyển trời đất đánh up tới.
Gào!
Hơn mười con vương cấp lãnh chúa đã đến gần, trên mặt sát ý lạnh như băng, hiển nhiên đều nghe theo mệnh lệnh của Sa Hoàng.
Những đại vương cấp ngự thú sư tự chọn cho mình vị trí, bảo hộ tất cả mọi người.
- Sa Hoàng cũng đi rồi, còn một đám cáo mượn oai hùm này thôi sao?
Ninh Bất Phàm cười lạnh một tiếng, bốn con khế ước linh xuất thủ, thừa dịp bọn chúng chưa chuẩn bị mà đánh trọng thương một con vương cấp lãnh chúa!
Những con lãnh chúa còn lại chấn động, nhưng không bởi vì sợ hãi mà rút lui, chúng trực tiếp phân tám vương cấp nhị tinh lãnh chúa bao vây lại. Mặc dù đánh không lại Ninh Bất Pàm, nhưng quấn lấy cũng không có vấn đề gì.
Mặt khác, ba mươi ngự thú sư vương cấp kia đều bị các vương cấp lãnh chúa quấn lấy.
Dù vậy vẫn còn thừa vương cấp lãnh chúa đến hơn bốn mươi con,đều theo dõi hơn mười vạn người bình thường.
Mà ở nơi xa xa kia, vô số hung thú đang cùng nhau tiến đến.
Mỗi người đều cảm nhận được sự tuyệt vọng vô cùng sâu sắc, đây căn bản là một trận chiến đấu không thể trì hoãn…
Dù cho có chiến lược cao cấp hay cơ sở chiến lược, hai bên cũng không cùng cấp bậc để so sánh.
Ninh Bất Phàm hít một hơi sâu, quyết đoán mở ra bình huyết tề duy nhất!
Ngân Hồ lần thứ hai cắn thuốc, là dược tề cho chính nhân loại chế tạo nên, cuối cùng nó xây một không gian thông đạo, đã nuốt quá nhiều huyết tề, nếu còn nuốt nữa, cơ thể sẽ hỏng mất.
- Hai giọt cổ huyết, cái giá phải trả cũng thật lớn…
Ninh Bất Phàm hít một hơi, lấy huyết tề đút cho cự nhân mặc áo giáp bạc.
Trong phút chốc, khí thế của cự nhân tăng vọt, trực tiếp đến đỉnh điểm vương cấp!
Nó rít gào một tiếng, trong miệng phun ra mười viên đạn nguyên khí siêu lớn, toàn bộ đều phóng thẳng đến chỗ tám con vương cấp lãnh chúa!
Trong lúc nhất thời, thần sắc lãnh chúa khẽ biến, vọi vàng phóng thích kỹ năng phòng ngự.
Nhưng cự nhân đã hạ công kích, phòng ngự của chúng nó chẳng khác gì tờ giấy mỏng, cả đám đều bị thương.
- Gào!
Tám con lãnh chúa rít gào, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ:
- Mẹ nó chặn cái rắm ấy!
Trong lúc nhất thời, các lãnh chúa chỉ có thể dồn càng nhiều chiếc lực để ngăn cản công kích của cự nhân kẽo bản thân phải bỏ mình ở đây.
Mà Ninh Bất Phàm chỉ dựa vào sức mạnh của một người, đã có thể giữa chân mười con vương cấp lãnh chúa!
Như thế đã đủ cho hơn mười vạn người gặp khó khăn rồi.
Ninh Bất Phàm liếc mắt nhìn mọi người, nói:
- Đợi lát nữa các ngươi tự tìm cơ hội, toàn bộ chia ra chạy trốn đi, không cần phải quan tâm đến bọn ta!
m thanh của hắn ta truyền đến tai của từng người.
Tinh thần mọi người chấn động, trong mắt tràn ngập vẻ cảm động.
- Ninh hiệu trưởng…
Nhìn Ninh Bất Phàm đang liều mạng ở bên kia, rồi lại nhìn Trần Thư đang một mình dụ dỗ Sa Hoàng rời đi, trong lòng mọi người bi phẫn không thôi, chỉ hận bản thân mình thật sự quá yếu.
- Được rồi, bọn ta cũng có cách để trốn thoát mà, các ngươi phải dùng hết sức lực của mình đấy.
Trần Thanh Hải thấy trong mắt mọi người như có chiến ý, vội vàng khuyên can nói:
- Các ngươi chết rồi, tất cả sự cố gắng của bọn họ sẽ là uổng phí hết!
Mà thời điểm mọi người đang ở đây chiến đấu với vô số hung thú.
Xa xa không ngừng truyền đến thanh âm kỹ năng vô cùng khủng bố, cùng với tiếng rít gào giận dữ!
Hiển nhiên, Sa Hoàng đã thật sự giận dữ!
- Hoàng Kim cấp mà muốn đấu với sinh vật truyền kỳ, vậy bây giờ tiểu tử ngươi đã biết sợ rồi ha…
Ninh Bất Phàm nhìn Trần Thư ở phía xa, thở dài một hơi.
Đồng thời, hắn ta cũng kéo Trương Đại Lực đến bên cạnh, trong lòng hạ quyết tâm, có liều mạng cũng phải an toàn trở về.
Mà giờ khắc này,
- Ngươi tên cá mập này, bỏ thứ đồ chơi gì vào vậy hả?
Trần Thư bĩu môi, gào lên:
- Chỉ bằng ngươi mà muốn giết Tội Phạm gia gia của ngươi sao?
Nói xong, hắn lại thuấn di ra xa hai mươi ngàn thước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận