Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1103: Khó làm sao? Vậy thì dứt khoát đừng làm nữa (2)

Trần Thư mỉm cười, tự tin nói:
- Ta Tội phạm Nam Giang, đáng giá với cái giá này!
- Trần tiên sinh, ngươi đang nói đùa sao?
Khóe miệng Tưởng Phàm giật giật một cái, nói:
- Đây chẳng khác nào tăng tập đoàn lại cho ngươi cả!
- Đừng nói linh tinh!
Trần Thư mở miệng nói:
- Không phải ta giữ lại 1% cổ phần đó rồi sao?
Vẻ mặt Tưởng Phàm nghiêm túc, nói:
- Trần tiên sinh, tập đoàn chúng ta có thành ý, nhưng dường như ngươi không có thành ý nhỉ?
- Ta nghiêm túc!
Trần Thư hai mắt nhắm lại, nói:
- Hơn nữa ta chỉ cho ngươi thời gian ba giây suy nghĩ!
- Ba!
- Hai!
- Chờ một chút!
Khóe miệng Tưởng Phàm giật giật một cái, trong lòng không hiểu sao có dự cảm không lành, nói:
- Trần tiên sinh, ngươi như vậy khiến ta thật cực kỳ khó làm!
- Khó làm?
Trần Thư đứng lên tới, quỷ dị cười một tiếng, nói:
- Vậy dứt khoát đừng xử lý nữa!
Một giây sau, nháy mắt hắn lấy ra một bình dược tề màu xám, trực tiếp đổ ra một bình nhỏ.
Bạo tạc dược tề là trước đây không lâu hắn chiêu mộ Ngự Thú Hội, phát động tuyển hạng thứ nhất của hệ thống.
- Ngươi?
Sắc mặt người đàn ông trung niên chấn động mãnh liệt, bản năng tràn ngập bất an, giống như một giây sau sẽ gặp phải đại nạn vậy.
- Ta cho ngươi cơ hội, là ngươi không trân quý!
Trần Thư nháy mắt triệu hoán ra ba Khế Ước Linh, phất phất tay về phía người đàn ông trung niên.
Sau một khắc, một con Husky phun ra một tiểu hỏa cầu, dược tề đổ ra nháy mắt thiêu đốt…
Người đàn ông trung niên trừng mắt lớn, trong mắt chỉ còn lại có một vòng quang mang màu trắng hừng hực.
Oanh ——
Trong nháy mắt, tòa nhà văn phòng bị cưỡng ép đâm thủng.
Mộ viên cầu lớn màu vàng trực tiếp vọt ra, liên tiếp đụng ngã hai công xưởng, dáng vẻ hoành hành bá đạo.
Nhưng quan trọng nhất chính là, phía sau của nó, có một mặt trời chói chang màu trắng từ từ bay lên…
Quang mang tàn phá bốn phía, sắn nuốt toàn bộ tòa nhà văn phòng, tất cả dường như đều nhẵn bóng!
Rầm rầm rầm ——
Tiếng nổ mạnh khủng bố bỗng nhiên xuất hiện, mỗi người trong kinh đô đều có thể nghe rất rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, vô số người ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt có sự khó hiểu và nghi hoặc.
- Là hung thú xâm lấn ư?
Mọi người nhao nhao rời khỏi các công trình kiến trúc, đi tới trên bãi đất trống bằng phẳng.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của toàn bộ mọi người đều nhìn về phía chân trời xa xa.
Vòng mặt trời chói chang màu trắng kia quá mức loá mắt, giống như từ mặt đất bay lên.
- Mặt trăng thật lớn!
- Mặt trăng cái rắm ấy, đây rõ ràng là mặt trời thứ hai được không!
- Nguy cơ toàn cầu trở nên nóng hơn đã đến rồi hay sao?
Mọi người ồn ào nghị luận, đều vô cùng khó hiểu, chỉ có thể là suy đoán lung tung.
Nhưng cũng có người hiểu ra trong nháy mắt.
Hai phút đồng hồ trước đây, Hoa Hạ học phủ.
Tần Thiên vừa vặn xử lý xong chuyện vặt ngày hôm nay, mới đi xuống lầu đã dụng phải Liễu Phong vừa dạy xong tiết học.
- Lão Liễu, hôm nay người không đi chung với Trần Thư sao?
- Ta có tiết!
Liễu Phong mở miệng nói:
- Yên tâm đi, không có chuyện gì đây! Hắn đã đảm bảo với ta rồi!
- Ngươi xác định lời cam đoan của hắn đáng tin ư?
Khóe miệng Tần Thiên giật giật một cái, nói:
- Hiện tại mí mắt của ta vẫn luôn nhảy, vẫn luôn cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra rồi.
- Mắt trái nhảy hoa đào nở, mắt phải nhảy hoa cúc mở!
Liễu Phong nhếch mép cười một tiếng, nói:
- Đều là chuyện tốt, ngươi không phải nên vui vẻ ư?
- Bớt nói nhảm đi!
Tần Thiên trừng mắt liếc hắn ta một cái, nói:
- Hôm nay nếu có chuyện bất ngờ, ngươi chuẩn bị mà gánh trách nhiệm đi!
- Không có khả năng!
Liễu Phong cười cười, nói:
- Nếu như thật xảy ra chuyện, ta trồng cây chuối tiêu chảy, được chưa?
Lời nói của hắn ta vừa dứt, một tiếng nổ khủng bố oanh minh vang vọng toàn bộ học phủ!
- Mẹ nó! Sẽ không tà môn như vậy chứ!
Hai người liếc nhau một cái, cảm xúc trong mắt lập tức thay đổi, bất an trong lòng nhanh chóng tràn ra.
Mỗi người bọn họ cưỡi Khế Ước Linh, nhìn về phía xa, thuận lợi tìm tới nguồn gốc của vụ nổ.
Khi thấy vầng mặt trời màu trắng chói chang kia thì hai người lập tức bối rối!
- Đây mẹ nó là lời đảm bảo của ngươi sao?
Tần Thiên lập tức triệu hoán ra năm Khế Ước Linh, ánh mắt lườm Liễu Phong.
Lão ta hiện tại chỉ muốn có một lời giải thích hợp lý!
- À…
Liễu Phong nuốt ngụm nước bọt, nói:
- Có khả năng không liên quan đến Trần Thư hay không, có thể là thật sự có phần tử khủng bố…
- Tốt bụng nhắc nhở một chút, bên kia là vị trí của tập đoàn Toàn Năng!
- …
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, nói:
- Không phải là lời nói của người phỏng vấn có gai, chọc giận Trần Thư đấy chứ?
- Mẹ nó, như vậy cũng không đến mức ném đạn hạt nhân chứ!
Tần Thiên hít sâu một hơi, nói:
- Má nó, dập lửa trước đã!
Một giây sau, hai người cưỡi Khế Ước Linh đến thẳng vùng ngoại ô Kinh Đô…

- Thật hoàn hảo!
Trần Thư nhếch miệng cười một tiếng, phạm vi vụ nổ đã bị hắn không chế lại ở trong công viên của tập đoàn Toàn Năng.
Đây cũng là kinh nghiệm hắn tổng kết được từ sau nhiều lần sử dụng đạn hạt nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận