Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 310: Đời người ngắn ngủi, các ngươi muốn ăn gì thì cứ ăn đi (2)

【 Phương án thứ ba: Đi cùng Phương Tư đến đó, tiêu diệt hung thú. Phần thưởng khi hoàn thành: Đại Lượng Ngự Thú Lực 】
Trần Thư khẽ giật mình, hắn trực tiếp khóa chặt lấy phương án thứ ba.
Đúng lúc hắn đang không có việc gì làm, vả lại còn có một Ngự Thú Sư mạnh mẽ như Phương Tư đây, chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm.
Trần Thư nói:
- Phương Tư Tỷ, ta đi cùng với ngươi!
- Ngươi sao?
Phương Tư có chút hơi bất ngờ, nhíu mày nói:
- Nói trước nha, không có phí bảo hộ, nếu mà ngươi dám bắt chẹt ta…
- Này là có ý gì chứ?
Trần Thư trực tiếp ngắt lời, quang minh lẫm liệt nói:
- Bảo vệ thành phố, bảo vệ bình yên cho nhân dân chính là chức trách của chúng ta!
- Bây giờ nguy nan phủ đầu, chúng ta không đứng ra thì ai đứng ra đây? Nếu ngươi còn có tư tưởng ngồi ăn lẩu, ngươi còn là người nữa sao?
Nhất thời, Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh đang ăn bỗng nhìn qua.
Ngươi không phải đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đấy chứ?
- Hơn nữa chúng ta còn là học sinh lớp đặc huấn của Nam Giang Nhị Trung, nếu lúc này mà không đứng lên thì chúng ta không bằng heo chó!
Mẹ nó!
Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh giật giật khóe miệng, lập tức đứng dậy.
Càng mắng, ngươi càng quá đáng rồi!
Vẻ mặt hai người họ kiên định nói:
- Ta cũng thấy vậy, những lúc thế này chúng ta nhất định phải tham gia!
Trên miệng Trần Thư bất giác nở nụ cười, tuy rằng Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh không có khả năng chiến đấu nhưng ít ra vẫn có thể hỗ trợ được.
Một người phụ trách tìm cách thoát thân, còn một người phụ trách điều tra!
Trương Đại Lực đứng lên nói:
- Ta cũng muốn đến đó xem.
Mặc dù hắn ta chỉ là một người bình thường nhưng hắn ta cực kỳ hứng thú với thịt… hung thú.
Hơn nữa, cho rằng hắn ta bị ngốc hay sao chứ? Đều đi hết cả rồi, vậy ai thanh toán đây?
- Nếu ngươi đã muốn đi, vậy đi cùng đi!
Dứt lời, bốn người nhanh chóng chạy ra khỏi tiệm, bỏ lại Từ Tinh Tinh với vẻ mặt ngơ ngác.
- Mẹ nó…
Từ Tinh Tinh giật giật khóe miệng, hắn ta không nghĩ rằng bọn họ lại chạy nhanh đến vậy.
Hắn ta thật là trẻ người non dạ!
- Tiên sinh, của ngài hết 355…
Từ Tinh Tinh thở dài và thanh toán hóa đơn, bốn người bọn họ thì lại nhìn chằm chằm vào hắn ta.
- Các ngươi đừng có tới đây!
Từ Tinh Tinh trông có vẻ cảnh giác, hắn sợ lại bị lừa nữa.
Vốn dĩ hắn ta muốn thư giãn trong ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông nhưng không ngờ lại bị chơi một vố như vậy.
- Chuẩn bị xuất phát nào! Mau triệu hồi con chim của ngươi đi!
Trần Thư tỏ vẻ rất háo hức, hắn chưa từng thử bay trong thành phố bao giờ.
Bây giờ thân phận của Phương Tư là Ngự Long Vệ, tất nhiên đều đều sẽ được bật đèn xanh.
Từ Tinh Tinh cũng giật mình, hắn phản ứng lại, hưng phấn triệu hồi Khế Ước Linh của mình ra.
Một con Biến Dị Lôi Điểu lập tức xuất hiện, nó đang muốn lắc lư bờ mông của mình thì năm người đã như ong vỡ tổ mà bò lên trên.
Ầm!
Nó vừa mới giương cánh định bay thì đã ngã oạch xuống, trực tiếp tiếp đất bằng bụng.
Ụt!
Biến Dị Lôi Điểu khẽ rên với ánh mắt đầy bất mãn.
Mẹ nó, các ngươi coi ta là xe buýt à!
- Cố lên nào!
Từ Tinh Tinh điều khiển Biến Dị Lôi Điểu tung ra kỹ năng, nhờ có kỹ năng tốc độ mà năm người bọn họ thành công bay lên trời.
Biến Dị Lôi Điểu lắc lư bờ mông, chỉ trong chớp mắt là nó đã bay lên không trung, hướng về phía Vương Tinh Trấn.
- Cái con chim này?
Phương Tư há hốc mồm kinh ngạc, nàng không nghĩ rằng Khế Ước Linh cấp tám lại có thể đạt đến trình độ này.
Từ Tinh Tinh nói:
- Phương Tư tỷ, nhanh đúng không? Nó không có kỹ năng công kích, đó đều là gia tốc cả đấy.
- …
Phương Tư không ngừng đánh giá Biến Dị Lôi Điểu, một lúc lâu mới nói ra một câu:
- Rốt cuộc thì ngươi sợ chết đến mức nào vậy hả?
Ở Hoa Hạ Học Phủ, nàng chưa từng nhìn thấy một Khế Ước Linh nào thuần túy đến như vậy.
Mọi người dễ dàng thông qua, Trấn Linh Cục và cả chính phủ đều không can ngăn.
Chiếc băng tay màu bạc của Phương Tư không đơn thuần chỉ là một chiếc băng tay, các thành viên của chính phủ đều biết rằng bên trên Biến Dị Lôi Điểu chính là Ngự Long Vệ.
Biến Dị Lôi Điểu tựa như một đạo lưu quang màu xanh lam, bay trên vùng trời thành phố Nam Giang,
Đám đông phía dưới ngước nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ.
Dám bay lượn trong thành, hoặc là đám người có đặc quyền, hoặc là không muốn mạng.
Hoặc là đám người đặc quyền không muốn mạng…
- Quao…
Trần Thư nhìn xuống thành phố ở bên dưới, chỉ cảm thấy hưng phấn đến nỗi không nhịn được mà gào lên vui sướng.
Đám người Từ Tinh Tinh cũng phấn khởi không kém, đó giờ bọn họ chưa từng gióng trống khua chiêng mà phi hành như vậy.
Mười phút trôi qua.
Phương Tư giật giật khóe miệng và nói:
- Mẹ nó, nó không thể bay đến chỗ cần bay tới à? Các ngươi đây là đi tuần tra hay đi du lịch vậy hả?
Biến Dị Lôi Điểu bay lượn một vòng lớn, cuối cùng lại đáp cánh phía trên tiệm lẩu.
Có thể coi là không rời đi dù chỉ một bước…
- Ây… sơ suất… sơ suất rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận