Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1337: Vậy mà tội phạm chưa mất lương tâm…

- Thoải mái, thoải mái quá!
Trần Thư nhếch mép cười rồi đóng Ngự Thú Không Gian của Tiểu Hoàng lại.
- Lại là một kỹ năng biến thái nữa.
Mấy người A Lương thầm nói, trong mắt vô cùng hâm mộ.
Bọn họ đều đã được chứng kiến sức mạnh của Băng Ngự, có lẽ sau này kẻ địch thuộc tính Băng và Hỏa nhìn thấy Trần Thư thì không chừng muốn khóc cũng không kịp.
- Bây giờ ta cảm thấy mình sắp có thể hành hung lão Liễu được rồi!
Vẻ mặt Trần Thư rất hài lòng, hắn hỏi tiếp:
- Đúng rồi, hiệu trưởng, hắn ta đâu rồi? Ta có cảm giác rất lâu rồi chưa gặp được hắn ta.
Lúc trước, khi Trần Thư mới trở lại trường thì có nhìn thấy Liễu Phong, nhưng sau đó cũng đã hơn một tháng rồi lại chưa gặp lại lần nào.
- Hắn ta?
Tần Thiên thở dài, trong mắt hiện lên vẻ đượm buồn.
- Hả?
Bốn người Trần Thư căng thẳng, lập tức quay đầu nhìn lại. Không phải là có chuyện không lành gì đấy chứ?
- Haizz…
Tần Thiên lại lắc đầu, cứ như thể vô cùng tiếc hận.
Trần Thư vội vàng nói:
- Không phải đấy chứ, hiệu trưởng, ngươi có thể nói thẳng ra luôn được không…
- Hắn ta…
Tần Thiên kiềm chế cảm xúc, sau đó mới chậm rãi nói:
- Có lẽ sắp đột phá rồi…
- ?
Khóe miệng mấy người Trần Thư giật giật. Thế hóa ra đây chính là nguyên nhân ngươi ngập ngừng đấy à?
- Hiệu trưởng, đột phá chứ có phải là nổ chết đâu, ngươi làm gì mà đau lòng như thế, làm cứ như đang mặc niệm vậy.
Trần Thư thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhếch miệng.
- Ngươi thì biết cái gì?
Tần Thiên trừng hắn rồi nói:
- Hắn ta sắp trở thành Vương Cấp, đến lúc đó sẽ ngang hàng với ta rồi! Ta còn có thể giữ vị trí hiệu trưởng được nữa không!
- ...
Mấy người Trần Thư cùng nhau nhếch miệng, thật là một lão nam nhân tâm cơ mà!
Đúng lúc này, A Lương mở miệng hỏi:
- Không đúng, ta nhớ không phải Liễu lão sư có vướng mắc à? Có thể đột phá dễ dàng như vậy sao?
- Có lẽ là nhờ Trần Thư đấy.
Tần Thiên cười cười, sau đó nói tiếp:
- Lúc trước, khi ngươi cứu hắn ta về, ta thấy đè nén trong lòng lão Liễu tiêu tan không ít. Ngươi không thấy xe lăn cũng bốc khói luôn à?
- ...
Mấy người Trần Thư suy nghĩ một lát, hình như lúc đó Liễu Phong thật sự có chút không giống với lúc trước.
Tần Thiên lại nói:
- Hơn nữa sự kiện hung thú đã khiến cho hắn ta hiểu ra nhiều điều, cho nên mới muốn bế quan thử đột phá xem sao.
- Thì ra là thế!
Vương Tuyệt gật đầu, hưng phấn nói:
- Nói như vậy thì sau đó lão sư của chúng ta chính là Vương Cấp rồi đúng không?
- Từ đầu ta đã cảm thấy Liễu lão sư khá mạnh, sớm hay muộn gì thì cũng sẽ trở thành Vương Cấp thôi!
Từ Tinh Tinh cũng vô cùng hưng phấn.
A Lương đảo mắt một vòng rồi nói:
- Trần Bì, không phải lúc nãy ngươi vừa mới nói muốn hành hung người ta à?
- Hành hung? Hành hung gì cơ?
Vẻ mặt Trần Thư tràn đầy mờ mịt nói:
- Hắn ta là lão sư của ta mà, các ngươi quên luôn cả truyền thống tốt đẹp tôn sư trọng đạo rồi à?
- ...
Đầu bốn người toàn là hắc tuyến, dù sao cũng đã quen với tốc độ trở mặt của Trần Thư.
Thời gian dần trôi qua, năm người cùng thưởng thức một bữa tối thịnh soạn, bởi vì chuyện Liễu Phong sắp đột phá khiến cho tâm trạng của bọn họ đều trở nên vô cùng vui vẻ.
Mặc dù ngoài miệng Tần Thiên nói như vậy, nhưng trong lòng lão cũng vô cùng hy vọng Liễu Phong sẽ đột phá.
Nói nhỏ thì Hoa Hạ học phủ lại có thêm một Vương Cấp, lực lượng giáo viên lại càng trở nên hùng hậu hơn.
Mà nếu nói lớn lên thì Hoa Quốc lại có thêm một sức chiến đấu đỉnh cao, ít nhất có thể làm dịu một chút áp lực do Long Uyên mang tới.
Lúc ban đêm, trong lúc cả nhóm bọn họ đang nói chuyện tào lao thì có tiếng gõ cửa.
- Hả?
Mấy người A Lương khẽ giật mình, trong mắt có vẻ khó hiểu.
Đã rất lâu rồi phòng ký túc xá của bọn họ mới nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cho tới tận bây giờ thì Tần Thiên và Liễu Phong chưa đi cửa lần nào, Trần Thư có kỹ năng Thuấn Di, mấy người A Lương cũng đều có chìa khoá.
- Có lẽ là tới tìm ta.
Trần Thư mở cửa, chỉ thấy một Ngự Long Vệ đang đứng ở cửa ra vào.
- Là bạn học Trần Thư phải không?
Ngự Long Vệ mỉm cười, sau đó đưa cho hắn một gói đồ được đóng gói tinh xảo rồi nói:
- Cục Tài Nguyên Ngự Thú gửi đồ cho ngươi!
- Cảm ơn.
Trần Thư gật đầu, nhận lấy gói đồ rồi về tới bên trong ký túc xá.
- Bảo vật của Cục tài Nguyên chính phủ à?
Mấy người A Lương xông lên ào ào, trong mắt có vẻ tò mò.
- Đừng lộn xộn, bảo bối vài chục triệu đấy!
Trần Thư nhếch mép cười, sau đó mới cẩn thận mở gói đồ ra.
Chỉ thấy bên trong chỉ có hai bình dược tề màu xanh lam, tinh khiết trông giống như ngọc bích, tràn ngập sức hấp dẫn khác thường.
- Ồ?
Tần Thiên cũng khẽ giật mình, sau đó trong mắt tràn ngập không dám tin.
- Thứ này thôi à? Có khác gì nước dinh dưỡng của lão thái thái của lão Vương đâu…
A Lương nhướng mày mà nói:
- Không phải là nước dinh dưỡng lão đại gia gì đấy chứ?
- Ngươi xéo đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận