Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1290: Mẹ nó, ngươi còn dám nói mình nghèo nữa chứ (2)

Không bao lâu sau, một đoàn người rời khỏi ký túc xá 333, chuẩn bị tiến đến các thành thị để giải quyết hung thú.
Trước cửa vào cửa Hoa Hạ học phủ vẫn vắng vẻ một mảnh, trên cơ bản cũng không có người nào lui tới cả.
- Ưu tiên bảo đảm an toàn của mình! Ta cũng không hy vọng các ngươi hy sinh anh dũng đâu!
Liễu Phong nhìn về phía năm người Trần Thư, lời nói sâu xa:
- Thật ra thì theo lý thuyết là sẽ không để các ngươi tham gia nhiệm vụ nguy hiểm đâu, nhưng bông hoa trong nhà kính cũng không thể chống đỡ nổi tương lai!
- Liễu lão sư, bọn ta hiểu.
Đám người A Lương trịnh trọng gật đầu một cái.
Liễu Phong cười cười, nói:
- Ừm. Học tập thêm ở Trần Thư đi, hắn rất giỏi trong việc thoát thân đấy.
-
Khóe miệng Trần Thư giật giật. Mẹ nó chứ, cái này có liên quan quái gì đến hắn đâu?
Hắn mở miệng nói:
- Lão sư à, ngươi cũng không thèm lo rằng ta sẽ hy sinh anh dũng sao?
- Thôi dẹp đi, bốn chữ này không có một chút liên quan nào đến ngươi cả.
Liễu Phong lắc đầu, hình như lại nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt của hắn ta trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn ta nói:
- Còn một việc nữa, ngàn vạn lần không được ném đạn hạt nhân, bất cứ lúc nào cũng đều không được!
Hắn ta lo rằng thành thị sẽ không bị hung thú phá hoại, ngược lại lại bị tội phạm Nam Giang trực tiếp cho nổ tung thành bụi mất…
Trần Thư cười khan một tiếng, nói:
- Ai không có việc gì lại đi ném đạn hạt nhân cơ chứ…
- Ngươi nói thử xem?
Liễu Phong trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nói tiếp:
- Được rồi, lên đường đi, chú ý an toàn đấy!
- Được!
Năm người gật đầu một cái, ngồi lên trên đầu của Golden Slime, trên cái đầu to lại không hề lộ ra vẻ chật chội chút nào.
- Mặt khác, phần thưởng sẽ được kết toán sau khi nhiệm vụ kết thúc!
Liễu Phong mở miệng nói:
- Sẽ không bạc đãi các ngươi đâu!
- Thật sao?
Trần Thư nhướng mày, tham lam nói:
- Sẽ có mấy cái thi thể Thú Hoàng hay gì không?
- ?
Liễu Phong giật giật khóe miệng. Tiểu tư ngươi đã từng tham gia trận tranh tài cỡ lớn, thật sự cho rằng thi thể của Quân Vương đều là cải trắng cả à?
- Ngươi lại muốn làm cái quái gì nữa đây?
- Nếu như không có Thú Hoàng…
Con ngươi của Trần Thư xoay tròn, hắn mở miệng nói:
- Vậy kiếm cho ta một phần công việc chính thức cũng được!
- ...
Vẻ mặt của Liễu Phong hắn ta cứng đờ lại, hắn ta nói tiếp:
- Chờ ngươi trở về rồi chúng ta lại nói một chút về chuyện cua Thú Hoàng.
- …
Trong nháy mắt, Trần Thư đã rơi vào trầm mặc. Hắn chỉ muốn có một phần công việc tốt hơn một chút thôi, thật sự khó khăn đến mức như vậy hay sao?
Chốc lát sau, hắn đã khôi phục lại trạng thái của mình, cũng không để ý quá nhiều, hắn nói:
- Lão sư, cái kia, bây giờ có thể ban thưởng những gì thế? Hiện tại chẳng phải ngươi đang tranh bánh nướng ư…
- Chẳng lẽ học phủ còn muốn cắt xén phần thưởng của ngươi nữa hả?
Liễu Phong mở miệng nói:
- Đến lúc đó sẽ không thiếu một phần nào đâu, hơn nữa hiện tại ngươi cực kỳ thiếu tiền à?
- Thiếu chứ, khá là thiếu đấy!
Trần Thư bất đắc dĩ nói:
- Số dược tề mà sử dụng hôm qua đều vô dụng cả.
- Bớt nói nhảm đi! Nào có ai ban phát phần thưởng trước khi tiếp nhận nhiệm vụ chứ hả?
Giọng điệu nói chuyện của Liễu Phong rất kiên quyết, hắn ta nói:
- Đến lúc đó tên tiểu tử ngươi cuỗm tiền chạy trốn thì phải xử lý làm sao đây?
- …
Trần Thư nghe thấy vậy cũng chỉ có thể từ bỉ ý định. Dù sao thì hiện tại Khế Ước Linh của hắn cũng sắp được tăng lên một lần nữa rồi, đây cũng không phải là một chút tiền nho nhỏ là có thể làm được đâu.
- Được rồi!
Trần Thư phất phất tay, đồng thời cũng móc ba bình Năng Lượng Dược Tề ra.
Bây giờ chiến đấu đã sắp khai hỏa rồi, tất nhiên hắn phải khôi phục lại trạng thái lúc đỉnh phong của ba con Khế Ước Linh nhà hắn trước đã.
Nhưng khi để cho Thỏ Không Gian nuốt dược tề vào, chỉ thấy thân thể của nó chấn động, hai mắt đột nhiên trừng lớn lên!
- Hả?
Trần Thư sửng sốt, trong mắt cũng có chút khó hiểu. Lúc ăn xảy ra vấn đề rồi à?
Một giây sau, hai mắt của Thỏ Không Gian xuất hiện quang mang của kỹ năng
Kỹ năng trữ vật của nó tự động kích phát ra, nhưng không phải thu đồ vật mà là nôn đồ vật.
Vốn dĩ không gian của nó ít nhiều gì cũng không nhét nổi thu thể Lãnh Chúa ở Sí Liệt Hỏa Sơn, nhưng bởi vì có Bạo Tẩu Dược Tề gia trì thêm vào nên lúc này mới có thể thoải mái chứa đựng được.
Bây giờ tình trạng của nó đã được khôi phục lại hoàn toàn rồi, điều này cũng có nghĩa là thành phần của Bạo Tẩu Dược Tề đã hoàn toàn biến mất.
Bởi vậy, kỹ năng của Thỏ Không Gian đã về tới trình độ như bình thường, mà cái này cũng dẫn đến việc trong không gian chứ đồ vật của nó cũng đã không chứa thêm nổi nữa rồi…
Rầm rầm rầm!
Vô số cỗ thi thể Lãnh Chúa dính đầy vết máu lập tức xuất hiện, chồng chất thành một núi thi thể lớn, phủ kín cả cửa chính lớn của Hoa Hạ học phủ.
- …
Trong nháy mắt, Liễu Phong trừng lớn hai mắt, há hốc mồm nói:
- Bà mẹ nó chứ, vậy mà ngươi còn dám nói mình nghèo nữa hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận