Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1430: Xích tử chi tâm của Trần Thư

Liễu Phong chậm rãi lắc đầu, mở miệng nói:
- Không tìm được quân vương! Nhưng có thể khẳng định, không chỉ có một con! Nhưng mà không có Thú Hoàng.
Lời này vừa nói ra, An Đông miễn cưỡng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, đây chỉ e là tin tức tốt nhất.
Nếu như Thú Hoàng tự mình dẫn đội, bọn hắn chắc chắn không địch nổi.
- Làm thịt đám lâu la, cho chút lực khủng bố là được rôiĂ
Trong mắt Liễu Phong có vẻ suy tư, mở miệng nói:
- Nếu có thể bức ép quân vương ra mặt đương nhiên là tốt nhất.
Quân vương ở chỗ sâu bên trong là Hoàng Kim cấp, nếu hai người toàn lực xuất thủ, có hi vọng có thể đả thương được.
- Tốt!
An Đông gật gật đầu, mang theo ba người Andre đi đến trên bả vai Băng Tuyết Cự Hùng đang đứng bên cạnh.
Liễu Phong đồng thời nhảy vọt, đi tới trên lưng Bạo Huyết Ma Chu.
Cả hai liếc nhau, đều hướng về phía trước trùng sát.
Đứng yên chờ đợi Trần Thư nhưng không có nghĩa là bị động phòng thủ, chủ động xuất kích đích thật ra là một lựa chọn tốt.
Grào!
Băng Tuyết Cự Hùng gầm thét một tiếng, trong phạm vi một trăm mét xung quanh, xuất hiện một đạo băng tuyết bao trùm lãnh địa.
Cùng lúc đó, Bạo Huyết Ma Chu cũng gầm lên một tiếng, tạo ra một khí thế tràn ngập lãnh địa.
Hai Vương cấp khế ước linh dẫn đầu, chủ động xông về phía các hung thú!
Trong lúc nhất thời.
Hung thú nhao nhao gầm nhẹ, trong mắt đã có vẻ sợ hãi, gần như có ý định rút lui xuông.
Sự kinh hãi của hung thú đối với lực tấn công của Vương cấp Ngự Thú sư vẫn như cũĂ
Nhưng ngay lúc này, gió tuyết ở chỗ sâu truyền đến hai ba tiếng gào thét quỷ dị, tràn ngập uy nghiêm của quân vương.
Hung thú đang muốn rút lui nháy mắt khuôn mặt thô bạo, chủ động hướng về phía trước.
- Meo…
Hặc miêu bên cạnh Liễu Phong vội vã thả ra kỹ năng, nhưng không truy tìm tung tích của quân vương.
- Lên!
Hắn ta nhìn về phía An Đông bên cạnh, dẫn theo năm khế ước linh xông lên trước.
An Đông gật gật đầu, cũng không chút do dự, mang theo gió tuyết đầy trời xông về phía hung thú.
Song phương đại chiến nháy mắt bạo phát…
Cùng lúc đó, trong Tinh Không di tích.
- Cuối cùng cũng mở ra rồi ư?
Trần Thư thần sắc khẽ giật mình, chỉ thấy phía trước hắn đột nhiên xuất hiện một đạo tinh quang ngưng kết tạo thành bậc thềm.
Bậc thềm vẫn luôn hướng xuống phía dưới, thông về phía sâu nhất tinh hải.
Hắn suy tư một chút, lấy ra truyền tống dược tề còn lại, bước lên bậc thềm.
Vù vù vù vù ——
Lúc này, từng điểm tinh quang chói mắt vây quanh bên người hắn, như là từng tinh linh khiêu động vô cùng thân thiết với hắn.
- Hả?
Trần Thư thần sắc khẽ giật mình, trong lúc mơ hồ cảm thấy chính mình lại có chút liên hệ với di tích.
【 Ngươi đạt được sự tán thành của tinh thần… Phù hợp điều kiện… Di tích truyền thừa đang mở ra… 】
- Phù hợp điều kiện?
Trần Thư nhíu mày, vấn đề là hắn cũng không làm gì cả mà…
Thời gian dần dần trôi qua, thân thể hắn dưới sự trải rộng của tinh quang chói mắt, thậm chí khiến cả người hắn đều tràn ngập quang mang, giốn như trở thành hóa thân của chính nghĩa…
Cuối cùng, hắn đi tới chỗ sâu nhất tinh hải!
- Hả? Một không gian thông đạo cỡ nhỏ?
Trần Thư ngơ ngác, nhìn về phía thông đạo phía trước, đã có một chút suy tư.
Vù vù vù vù ——
Tinh quang bốn phía giống như đang thúc giục hắn khiến hắn tiến vào bên trong thông đạo.
Trần Thư không tiếp tục do dự, nắm chặt truyền tống dược tề, cất bước hướng về phía trước.
Tầm nhìn xoay một cái, hắn vậy mà đi tới một đỉnh núi, bốn phía một mảnh hoang vu, nhưng chỉ có bầu trời tinh quang đặc biệt loá mắt.
- Hả? Trung tâm di tích đây sao?
Trần Thư nhìn bốn phía, trong mắt tràn đầy tò mò.
Hắn phóng tầm mắt nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy một đoàn tinh quang đứng lặng trên đỉnh núi, giống như sơn thạch cổ kính bất biến.
- Chẳng lẽ đây chính là di tích truyền thừa?
Trong mắt của hắn có vẻ suy tư, trong miệng lẩm bẩm:
- Để ta đóng gói mang đi sao?
Đồng thời, hắn quả quyết đánh ra một túi phân ure màu lam, khoa tay múa chân kích thước to nhỏ không giống nhau.
Ngay lúc này, tinh quang hơi động một chút, vậy mà mở miệng nói:
- Xin chào! Người thừa kế.
- Mẹ nó! Ngươi đang nói tiếng người sao?
Trần Thư thân thể chấn động, theo bản năng thụt lùi một bước.
- ...
Tinh linh thoáng chốc giật mình, cái gì gọi là ta đang nói tiếng người…
- Ngươi không phải là Tinh Không di tích sao?
Trần Thư nghĩ đến suy đoán của mình sinh vật có trí khôn, nhìn một đám sinh vật lớn, trong lòng có một ý nghĩ:
Chẳng lẽ sinh vật trí thông minh không cao, đều là tròn sao?
Trong lúc nhất thời, Tiểu Hoàng ngự thú không gian cùng Đại Tuyết Vương bên trong Long Uyên đều hắt xì hơi một cái…
- Ta là tinh linh của di tích!
Tinh đoàn mở miệng nói, mặc dù là một sinh vật có trí khôn, nhưng không có tình cảm gì cả, giống như chỉ là một cơ giới thể.
- Ngươi đã nhận được sự tán thành của tinh thần chúng tỏ ngươi là một nhân loại có xích tử chi tâm, phù hợp với điều kiện người thừa kế của di tích!
- Hả? Xích tử chi tâm?
Trần Thư mở to hai mắt nhìn, thân thể hơi ngửa ra sau, trong lúc nhất thời có chút hoài nghi chính mình.
Thực sự đang nói ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận