Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 184: Hôm nay là một ngày đẹp trời tốt lành, phải chôn (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Mặt bằng tiệm này nhà các ngươi có cho thuê không?
Nhân viên phục vụ đứng dậy nói:
- Xin chờ một chút, ta cần tìm lão bản để hỏi chuyện.
- A? Là ngươi?
Trần Thư nhìn thoáng qua thì đã nhận ra nhân viên phục vụ. Lần đầu tiên hắn bán Đại Lực Dược Tề là bán ở cửa tiệm này, Đại Lực Dược Tề 5.000 mà chỉ bán được với giá 3.000.
Điều quan trọng nhất là bọn họ còn ở ngay trước mặt hắn đặt dược tề của hắn lên quầy có giá 5.000 nữa chứ, quả thật là không tôn trọng hắn một chút nào cả.
Trần Thư nhướng mày:
- Cửa tiệm này của các ngươi sắp đóng cửa rồi à?
- Haiz, gần đây Công ty Hạ Tinh liên tục tổ chức các hoạt động khuyến mãi, Đại Lực Dược Tề trong tiệm đều bán không được.
Trần Thư cười hì hì nói:
- Chuyện đó thật là đáng tiếc.
Không lâu sau đó, lão bản đã đến cửa hàng.
Hai bên trao đổi một hồi, cuối cùng quyết định lấy mười lăm vạn tiền thuê mỗi tháng.
Ở chợ đen có không ít người, có thể nói nơi đây là trung tâm thành phố thứ hai của thành phố Nam Giang, hơn nữa toàn bộ việc làm ăn ở chợ đen đều liên quan đến phương diện Ngự Thú nên tất nhiên tiền thuê nhà sẽ đắt không ít.
Chỉ mới ba tháng thôi mà tiền thuê nhà đã tốn đến bốn mươi lăm vạn. Số dư của Trần Thư thoáng cái đã có chút nghèo rớt.
- Tiểu lão bản, vậy ngươi còn tuyển nhân viên nữa không?
Nhân viên phục vụ trong cửa hàng nịnh nọt cười nói. Cửa hàng cho thuê rồi, tất nhiên hắn ta sẽ không còn việc làm nữa.
- Tuyển chứ, ngươi cứ làm công việc của mình đi, một tháng bốn trăm, tiền lương lúc thực tập thì giảm một nửa. Thời gian thực tập cũng không dài, chỉ một năm…
Khóe miệng của người kia giật giật, yên lặng quay người rời đi, không ngờ ngươi căn bản không coi ta là người đấy.
Vương Thiên Bá dò hỏi:
- Trần thiếu, ngươi thật sự muốn tuyển người ư?
- Tất nhiên là không tuyển nữa, đã đủ rồi, cái cửa hàng nhỏ như vậy thôi mà.
Trần Thư bảo mọi người thu thập sửa sang cửa hàng lại một phen, sau đó thì hắn đi tới Hiệp hội Ngự Thú Sư.
Hắn lại ban bố nhiệm vụ thu mua Đại Lực Tiêu một lần nữa, giá cả vẫn là ba vạn một gốc, nhưng mỗi ngày giới hạn chỉ thu bốn gốc cây.
Xảy ra chuyện của công ty Hạ Tinh, Trần Thư đã không dám phá hoại thị trường một cách trắng trợn nữa. Một mặt là vì những bộ phận liên quan của Hoa Quốc có thể đến tìm hắn nói chuyện, mặt khác là các đối thủ cạnh tranh cũng sẽ để mắt tới hắn.
Mỗi ngày bốn cây Đại Lực Tiêu thì sẽ không có ảnh hưởng gì, hắn chuẩn bị mỗi ngày chỉ bán mười bình Đại Lực Dược Tề thượng phẩm. Vừa có thể kiếm được tiền, vừa có thể tiết kiệm được thời gian, mà lại còn không có nguy hiểm.
Trần Thư lại dẫn đám người Vương Thiên Bá đến cửa hàng dược liệu bình thường, mua đủ hết những thứ cần phối với Đại Lực Dược Tề thượng phẩm.
Chủ yếu là vì để cho mọi người quen thuộc với quá trình, sau đó Trần Thư chỉ cần mỗi ngày phối dược một lần thì mỗi tháng sẽ liên tục có Hoa Hạ tệ vào trong tay.
Bận rộn cả ngày, đám người Vương Thiên Bá cũng xem như đã quen thuộc.
- Chờ một đoạn thời gian nữa, cửa hàng của chúng ta mới khai trương, tạm thời các vị đi nghỉ ngơi trước đi.
Hiện tại công ty dược tề Hạ Tinh vẫn chưa đóng cửa nên hắn cần phải khiêm tốn một chút.
Chạng vạng tối, Trần Thư trở lại trường học, tùy tiện ăn một bữa ở căn tin rồi lập tức trở về ký túc xá.
- Làm sao? Không biết ta à?
Chỉ thấy hai người Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh nhao nhao nhìn lại, ánh mắt thoạt nhìn quái dị vô cùng, như là muốn nói cái gì đó.
Chốc lát, Tạ Tố Nam nói:
- Trần Bì, hôm nay ngươi tiền trảm hậu tấu, thầy Thẩm có chút tức giận đó.
Trần Thư căn bản không quan tâm lắm, hắn nói:
- Chuyện của lớp trưởng, một giáo viên chủ nhiệm nho nhỏ thì quản cái gì?
Từ Tinh Tinh mở miệng nói:
- Trần Bì, ngươi không sợ một chút nào luôn sao?
- Nói nhảm, ta đường đường là tội phạm Nam Giang mà sẽ sợ một ông thầy nho nhỏ à?
Trần Thư khoát tay áo, hoàn toàn không thèm để ý đến.
Khóe miệng Từ Tinh Tinh giật giật, trong mắt đã có chút sợ hãi, hắn ta nói:
- Trần Bì, ngươi không cảm thấy da đầu mình có hơi lành lạnh sao?
- Lạnh á?
Trần Thư không rõ ràng cho lắm, hắn sờ lên đầu, quả nhiên có chút cảm giác ẩm ướt.
- Phòng ngủ bị dột à? Không đúng, đây là tầng trệt mà.
Trần Thư nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lên phía trần nhà.
Trong nháy mắt, một con rắn dữ tợn vô cùng hung tàn nhìn hắn, nước miếng từ trong miệng nó nhỏ xuống, thậm chí trên khóe miệng còn hiện lên một nụ cười tà ác như con người.
- Ôi mẹ ơi!
Vẻ phách lối của Trần Thư lập tức cứng đờ lại, dường như là triệu hồi Slime ra trong nháy mắt.
Tốc độ của hắn cực nhanh, thân thể nhảy lên ngồi trên đầu của Slime, trực tiếp giữ chặt lỗ mũi của nó.
- Nhảy lên! Lập tức nhảy lên!
Trong miệng của Slime phun ra cuồng phong vù vù, tổ hợp kỹ năng nhanh chóng được phóng thích.
Nhưng đúng ngay lúc sắp bay ra khỏi ban công ký túc xá thì Hắc Bạch Cự Mãng “Triền Phược” một cái, trực tiếp khống chế được Slime ngay giữa không trung.
Ầm ầm!
Trần Thư cùng với Khế Ước Linh của mình ngã xuống mặt đất dưới ký túc xá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận