Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1476: Ngươi đã biết chuyện ta làm nổ mộ tổ của ngươi ư?

Hai tên Bạch Ngân Ngự Thú Sư bên cạnh vẫn còn chưa hoàn hồn, lúc này trong mắt tràn ngập vẻ mừng rỡ.
Bọn họ không ngờ đến thời điểm then chốt lại có cứu binh đến, mà lại là chiến lực đỉnh nhất trong tổ chức nữa.
Người áo đen chỉ lườm bọn họ một cái, sau đó không nói gì thêm.
Hắn ta nhìn về phía Trần Thư, cười nhạo nói:
- Thật sự không ngờ lại không có ai bảo vệ ngươi, Hoa Quốc không sợ mất đi một thiên tài như vậy sao?
- Bảo vệ ta?
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Tội phạm ca của ngươi lui đến tự nhiên, cần gì bảo vệ?
- Ở trước mặt ta mà dám nói lui đến tự nhiên?
Người áo đen cười nhạo, nói:
- Mảnh Vũ Vực này hiện giờ là địa bàn của ta, Truyền Kỳ muốn vào đều cần thời gian, ngươi có thể chạy được sao?
- Vậy sao?
Lông mày Trần Thư nhướng lên, vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà không hề bị bối rối.
- Con thỏ Thần Kỹ kia của ngươi không có tác dụng.
Trong mắt người áo đen hiện lên sự ghen ghét, khó chịu nói:
- Một Không Gian Thần Kỹ lại rơi vào tay ngươi, đến một chút tác dụng ngươi cũng không phát huy được, mẹ nó quá lãng phí bảo vật.
Dựa theo kế hoạch của Giáo Hội thì Không Gian Thần Kỹ kia hẳn phải là của hắn ta nhưng kết quả lại bị Trần Thư cướp mất.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn ta muốn ra tay.
- Không phải chứ, ngươi mà cũng xứng có được Thần Kỹ?
Trần Thư khiêu khích nói, đồng thời thử cho Thỏ Không Gian vung ra một Không Gian Ấn Ký.
Trong chốc lát, Thỏ Không Gian biến mất, thành công thuấn di đến ranh giới Vũ Vực nhưng lại không thể bước thêm một bước nào ra.
Một giây sau, nó lập tức trở lại bên cạnh Trần Thư.
- Thế nào? Còn muốn nói gì nữa ư?
Người áo đen nhếch môi lên, từ đầu đến cuối chưa từng động thủ nhưng dường như đã nắm chắc phần thắng.
Trần Thư không hề bối rối, không dùng được Thần Kỹ thì hắn còn có dược tề của hệ thống, ưu thế của cái thứ này khá cao.
Con ngươi hắn xoay chuyển, nói ra:
- Ngươi xem ngươi là một Ngự Thú Sư Không Gian, bán mạng cho một tổ chức phạm tội làm gì?
- …
Người áo đen cười khẽ, không đáp lại.
- Không bằng cùng ta lăn lộn, thế nào? Mỗi tháng ta cho ngươi một trăm viên Vương Cấp Ngự Thú Chân Châu làm tiền lương!
- Cái gì?
Thân thể người áo đen lập tức chấn động, trong mắt tỏa ra tia tham lam.
Hắn ta muốn bồi dưỡng Khế Ước Linh Không Gian của mình thì sẽ phải tiêu tốn rất lớn, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến hắn ta luôn vơ vét của cải.
- Huống chi ngươi cũng đã biết thân phận của ta, chỉ cần theo ta, thì sẽ có cơ hội trở mình!
Trần Thư cười nói:
- Muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn tài nguyên có tài nguyên, ngươi nhìn ca đây thiếu những cái này không?
- Hừm…
Người áo đen suy nghĩ rồi nói:
- Ngươi giống như rất thiếu.
- …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, bị ngươi thấy hết rồi đúng không?
- Ta nói thật với ngươi, hiện tại ta được lão gia tử bồi dưỡng trọng điểm, tất thảy tài nguyên trong nước đều cung cấp cho ta sử dụng!
Ngữ khí của hắn tràn ngập tính mê hoặc:
- Ta bồi dưỡng mấy con Khế Ước Linh của ngươi không phải là chỉ cần xem có muốn hay không thôi sao?
- Mẹ kiếp!
Người áo đen lắc đầu, dường như thật sự có hơi động lòng…
Lúc trước hắn ta gia nhập Giáo Hội chính là vì thu thập tài nguyên nhưng thật ra không phải thực sự muốn trở thành một con chuột chạy loanh quanh trên Lam Tinh.
Bây giờ đã có cơ hội tẩy trắng, hơn nữa có lượng lớn tài nguyên có thể tiêu xài, sự dụ dỗ này quá trí mạng.
- Thế nào?
Trần Thư nói:
- Hơn nữa ngươi cũng biết thiên phú của ta, đi theo ta lăn lộn sao thiệt thòi được?
- …
Người áo đen vẫn giữ im lặng nhưng lập trường trong lòng đã hơi dao động, nhưng trong lúc mơ hồ lại cảm thấy sai sai.
- Đại giáo chủ, hắn là tội phạm Nam Giang!
Ngay lúc này, một nhân viên điều tra bên Giáo Hội vội vã la lên:
- Ngài ra tay với hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho ngài đâu!
- Cái gì?
Sắc mặt Trần Thư trở nên lạnh lẽo, một đạo Tử Vong Hỏa Trụ xuất hiện, bay thẳng về phía hai người kia.
Trong chốc lát, không gian vặn vẹo, hỏa trụ lập tức di chuyển đến một nơi khác.
- Suýt chút nữa bị tiểu tử kia mê hoặc!
Người áo đen lập tức tỉnh táo lại, vừa nghĩ đến tính cách có thù tất báo của Trần Thư, đương nhiên sẽ trả thù nên không thể có khả năng từ địch thành bạn với hắn ta được.
- A…
Trần Thư lắc đầu, thực ra cũng không nghĩ rằng có thể dụ dỗ đối phương dễ dàng như vậy.
- Lời nói vẫn là không đáng tin…
Hắn dấu một lọ Truyền Tống Dược Tề trong hai tay ở sau lưng để chuẩn bị chạy trốn.
- Thật ra ta có thể thả ngươi.
Người áo đen đột nhiên nói:
- Thậm chí ngay cả hai người bọn họ cũng có thể giao cho ngươi xử lý.
- Đại giáo chủ!
Sắc mặt hai người kia hoảng hốt, không ngờ sẽ xảy ra loại chuyện này.
- Im miệng!
Người áo đen vung tay phải lên, trói chặt hai người đó lại.
Vẻ mặt bọn họ đầy sợ hãi nhưng không thể động đậy được, thậm chí còn không thể nói chuyện.
- Điều kiện là đây?
Trần Thư không hề bất ngờ, đối phương vẫn luôn không động thủ, hiển nhiên là có mục đích khác.
Người áo đen nhắm mắt lại, thản nhiên nói:
- Nói cho ta bí mật của ngươi!
- Bí mật?
Bạn cần đăng nhập để bình luận