Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1265: Định nghĩa mới của “Cướp của người giàu giúp người nghèo khó” (2)

- Trần Thư!
Vương Hiên Dương, Ngự Long Vệ thành phố Nam Thương, nhích lại gần, người ngoài nhìn về tí chương màu vàng của hắn ta, mặt lộ vẻ vẻ tôn kính.
Trần Thư nhíu mày, nói:
- Tiểu Vương à, có chuyện gì không?
- ...
Vương Hiên Dương khóe miệng giật một cái, mình khi nào lại thành Tiểu Vương rồi?
Hắn ta không có so đo, mở miệng nói:
- Lão giáo sư Diệp Thanh có chuyện tìm ngươi, muốn để cho ngươi đi Sí Liệt Hỏa Sơn một chuyến.
- Ta?
Trần Thư hơi ngẩn ra, vội vàng nói:
- Thú dữ bạo động?
- Ngược lại không có.
Vương Hiên Dương lắc đầu một cái, nói:
- Hình như là lão giáo sư có chuyện phải giao phó cho ngươi, nếu như ngươi có thời gian, tốt nhất là đi một chuyến.
- Được!
Trần Thư suy tư chốc lát, gật đầu nhận lời.
- Nếu như có vấn đề gì, ngươi đều có thể gọi điện thoại cho ta.
Vương Hiên Dương cười nói, thiên phú của Trần Thư hôm nay không người nào có thể so sánh, sau này có thể trở thành cấp trên của hắn ta, tự nhiên phải tạo quan hệ tốt trước.
Ba người ở chợ đen chia nhau ra, Trần Thư cùng Từ Tinh Tinh chạy thẳng tới Sí Liệt Hỏa Sơn.
- Là có chuyện gì chứ ?
Trong lòng Trần Thư suy nghĩ, lẩm bẩm:
- Không biết là trong phòng kho lại có thứ tốt gì không?
- Không nên suy nghĩ lung tung, chẳng qua là đơn thuần muốn tìm ngươi tán gẫu một chút.
Từ Tinh Tinh cười một tiếng, nói:
- Lão giáo sư một mực canh giữ ở dị không gian, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy nhàm chán.
- Cũng có thể.
Trần Thư gật đầu một cái, bởi vì cách xa, hắn cũng chưa dùng thuấn di, mà là chạy như gió lốc đi.
Chạng vạng.
Hai người đã tới trong trấn nhỏ bên ngoài dị không gian.
Thủ vệ, binh lính liếc mắt một cái đã nhận ra Trần Thư tới, rối rít chúc mừng hắn, trong mắt có vẻ kính ngưỡng.
Danh tiếng nhà vô địch thế giới quá cao, để cho trên dưới cả nước đều cảm thấy vô cùng tự hào.
- Bạn học Trần Thư!
Một tên Trấn Linh Quân dáng người cao ngất tìm tới Trần Thư, nói:
- Diệp đoàn trường chờ đợi đã lâu!
Trần Thư gật đầu một cái, cùng đối phương đi đến chỗ sâu trong trấn nhỏ.
- Lão ca, thú dữ trong dị không gian bạo động à?
Trần Thư hỏi nhỏ, hắn thấy bầu không khí trấn nhỏ cũng không khẩn trương, lại không giống như là có nguy cơ.
- Không có, cứ điểm vẫn tốt lắm.
Trấn Linh Quân cười một tiếng, mở miệng nói:
- Hai ngày trước ngược lại là từng có thú dữ đánh vào, nhưng đều bị Diệp đoàn trường cản lại.
Đang lúc 3 người cười nói, đã tới chỗ sâu sương trắng trải rộng, lối đi không gian ở phía trước.
- Ta không cần đóng vé vào cửa chứ ?
Trần Thư nhíu mày, mở miệng nói:
- Ta lại là người không có đồng nào!
- Đương nhiên không cần.
Khóe miệng Trấn Linh Quân cười một tiếng, nói:
- Ngươi là Ngự Long Vệ, lại là vô địch thế giới, sợ rằng cả nước không có dị không gian nào dám thu phí các ngươi.
- Như vậy sao?
Trần Thư hơi vui mừng, không nghĩ tới lại thông suốt không trở ngại.
Không bao lâu, ba người bước chân vào bước chân vào trong lối đi, tầm mắt chuyển một cái đã đi tới Sí Liệt Hỏa Sơn.
Khí tức nóng bỏng đập vào mặt, không khí khô ráo làm người ta hết sức khó chịu, hơn nữa đi đôi với cảm gay mũi.
Xa xa, từng ngọn núi liên miên chập chùng, chỉ có lưa thưa cây cối hệ hỏa bao trùm, miệng núi không ngừng toát ra khí tức nóng bỏng vô cùng, ngay cả bầu trời tựa như đều bị nổi bật vì màu lửa đỏ.
Chính là Sí Liệt Hỏa Sơn quen thuộc!
- Tiểu Trần!
Xa xa, Diệp Thanh giáo sư người mặc trang phục Trấn Linh Quân đi tới, nhỏ giọng nói:
- Đừng có kêu gọi Khế Ước Linh, cùng ta đi tới!
- Hả?
Trần Thư hơi ngẩn ra, nhưng vẫn đi theo đến bên trong một kiến trúc.
Ba người đi tới bên trong phòng họp.
- Diệp lão, chuyện gì đấy? Thần thần bí bí vậy làm gì?
Trần Thư không có khách khí ngồi xuống, nói:
- Ngươi không phải là muốn gia nhập Hãn Phỉ đoàn của ta chứ ?
- ???
Diệp Thanh quay đầu trông lại, nói:
- Ta là đoàn trưởng Trấn Linh Quân, gia nhập Hãn Phỉ đoàn của ngươi làm chi? Bỏ minh đầu ám?
- Đây là ý gì?
Trần Thư lắc đầu một cái, nói:
- Hãn Phỉ đoàn của ta đồng dạng làm chuyện cướp của người giàu giúp người nghèo khó là được rồi!
- Ngươi? Cướp của người giàu giúp người nghèo khó?
Diệp Thanh đen mặt, vẻ mặt cực kỳ cổ quái. Trần Thư nhún vai một cái, nói:
- Cướp người giàu khác, giúp đỡ kẻ nghèo là ta, có vấn đề sao?
- Cút đi! Lần đầu tiên nghe được có người đánh cướp mà nói tới thoát tục như vậy!
Khóe miệng Diệp Thanh giật một cái, không nghĩ tới gia hỏa lấy được hạng nhất rồi mà vẫn là giống quá khứ nói chuyện vớ vẩn như vậy.
- Diệp lão, rốt cuộc tìm ta có chuyện gì, nói thẳng đi!
Hai tay Trần Thư ôm ở sau ót, nhàn nhã nằm ở trên ghế.
- Thời gian của ta bây giờ tương đối quý báu nha, chuyện Long Uyên vẫn chờ ta tự mình xử lý đấy!
- Ngươi? Long Uyên?
Diệp Thanh hơi ngẩn ra, nói tiếp:
- Cái này cùng một Bạch Ngân như ngươi có quan hệ không lớn nha?
Trần Thư đang muốn mở miệng nói chuyện, đã bị Tiểu Tinh ở một bên cướp trước một bước:
- Lớn, đương nhiên có quan hệ rất lớn!
Trần Thư cười nói:
- Vẫn là Tiểu Tinh hiểu ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận