Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1742: Định luật bảo toàn nụ cười

Ào!
Sức mạnh tinh thần vô tân phủ xuống, trong nháy mắt ngưng tụ thành vô số tinh thần cự nhân, khí thế cực kỳ đáng sợ!
Rầm rầm rầm!
Trong tay cự nhân cầm tinh quang bản đao giết heo, hướng về phía thủy lao điên cuồng đánh tới!
Mỗi một kích đều tiêu hao một số lượng rất lớn sức mạnh tinh taha6n2.
- Anh ơi, anh ruột ta ơi, dùng ít thôi mà!
Đầu tinh linh trong di tích đều mơ màng, lại một lần nữa bắt đầu sám hối vì đã chọn Trần Thư làm người truyền thừa di tích…
Thời gian không đến mười giây, cũng không biết có bao nhiêu điểm tinh thầy bị tiêu hao rồi!
Lúc đầu khi Trần Thư thông quan di tích, cũng chỉ có khoảng mấy chục điểm tinh thần thôi đã cảm thấy vô cùng trân quý rồi!
Tinh linh kêu gào thảm thiết:
- Cái này có thể bồi dưỡng được biết bao thiên tài…
Nhưng trả giá lớn như vậy cũng thu hoạch được không ít, ở phía dưới đại giới kia, thủy lao của Sa Hoàng đã bị chém thành từng mảnh nhỏ rồi.
Trần Thư thấy thế, lại lần nữa dùng [Không Gian Bí Lực] để biến mất.
- Gào!
Rốt cục Sa Hoàng cũng gào lớn, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ cực điểm, nó đã cảm nhận được hơi thở của Trần Thư đã biến mất.
Bản thân phải mạnh mẽ áp chế chất độc, vậy mà lại để con mồi chạy thoát sao?
Giờ phút này, Trần Thư cũng có chút tức giận.
Vừa nãy hao phí bao nhiêu tinh thần lực, hắn cũng thật sự rất đau lòng.
- Không cho con cá mập ngươi chút bài học, ngươi sẽ nghĩ Tội Phạm ca ca dễ chọc vào sao?
Thần sắc của hắn trở nên hung ác, bỏ vào trong không gian của hệ thống một lượng lớn độc hệ vật liệu, toàn bộ đổi thành Bạo Tạc Dược Tề.
Tỷ lệ đổi khác là đắt đỏ.
Nhưng giờ phút này không quan tâm được nhiều như vậy, cứ nổ trước rồi tính tiếp…
Hắn khẽ quát một tiếng:
- Đại Tiện Hải, sôi trào đi!
- Tiểu tử, ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!
Thân thể Sa Hoàng lại lần nữa khôi phục một màu xanh lục bích, thực lực của nó đã yếu đi một cách đáng kể.
Nó không miễn cưỡng áp chế Trần Thư nữa, dù sao bây giờ kỹ năng cũng cạn kiệt dần rồi, tạm thời khôi phục chiến lực đỉnh phong cũng không bắt được Trần Thư.
Mặc dù thế cục tương đối nan giải, nhưng Sa Hoàng quyết không bỏ qua cho hắn.
Nó không tin một Hoàng Kim Ngự Thú Sư sẽ thoát khỏi tay Sa Hoàng này!
Nếu đổi lại là Kim Sắc Long Ngư hẳn sẽ thầm than trời Sa Hoàng tuổi trẻ chưa trải qua những mưu hiểm của thế gian.
Trước đây không lâu nó cũng không tin…
- Grào!
Tốc độ của Sa Hoàng nhanh như chớp, thậm chí kéo theo dư ảnh màu xanh, không hề kém hơn thuấn di.
Trần Thư có phối trí Truyền Tống Dược Tề sử dụng nhưng cũng không xuất hiện tình huống ấn ký của Không Gian Bí Lực cạn kiệt.
Ầm.
Lúc Sa Hoàng lần nữa tiến về phía trước vạn mét, trước mắt lại xuất hiện bạch sắc quang mang.
Nó nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ có thể phóng thích một kỹ năng làm suy yếu uy lực của đạn hạt nhân, sau đó thay đổi phương hướng né tránh ngăn cho bản thân bị Đại Tiện tai làm bẩn.
Uy lực của đạn hạt nhân dù không quá lớn nhưng phạm vi lại vô cùng rộng, chỉ có thể dùng đại chiêu thức mới có thể khống chế được đạn hạt nhân. Nhưng không có đại chiêu, nó giải quyết Trần Thư đúng là một bài toán khó.
Trong tình huống hiện giờ thì tiêu diệt Trần Thư mới là ưu tiên hàng đầu!
Về phần hung thú phổ thông, chết một ít thì chết một ít vậy…
- Hải Vực lớn như vậy, ngươi có nổ được mấy viên?
Ánh mắt Sa Hoàng lạnh như băng, nó không hề để tâm đến lời nói của Trần Thư.
Đối với Vô Tận Hải Vực của Lam Tinh mà nói thì đạn hạt nhân chẳng qua lớn hơn bọt biển một chút mà thôi.
Rõ ràng lúc này Sa Hoàng không nhận ra sự việc đang chuyển biến dần nghiêm trọng.
Rầm rầm rầm!
Đang lúc nó truy sát Trần Thư, trước mắt lại xuất hiện bạch sắc quang mang.
- Grào grào!
Vô số hung thú phổ thông trong nháy mắt bị chôn vùi không một dấu tích.
- Ngươi đáng chết!
Sa Hoàng nghiến răng nghiến lợi, hận ý sôi trào trong đáy mắt, cộng thêm việc toàn thân đau nhức, Sa Hoàng rất nhanh đã mất đi lý trí.
Đã rất lâu rồi nó chưa hận qua một ai sâu sắc như vậy.
Dựa theo định luật lưu giữ nụ cười: nụ cười sẽ không biến mất, chỉ là di dời đi mà thôi.
Trần Thư phá lên cười:
- Thật quá đã!
Khuôn mặt Trần Thư tràn ngập vui sướng đến thân hình cũng run lên, hắn nghĩ “Nhân sinh có chút viên mãn rồi” có lẽ chính là nói cảm giác của hắn bây gi. Niềm vui của một tội phạm, thật ra đơn giản vô cùng…
- Đây là mị lực của Vô Hạn Đạn Hạt Nhân sao?
Trần Thư thì thầm, lại ném thêm ba bình Bạo Tạc Dược Tề.
Ầm ầm ầm!
Nước biển cuồn cuộn cùng mùi hôi thối bốc lên đầy trời, vô số Hung Thú theo đó mà chết như rạ.
- Này thì đuổi theo ta này!
Trần Thư liếc nhìn bạch quang truyền đến từ đằng sau, tiếp theo cười điên cuồng rồi dịch chuyển đi xa hơn mười nghìn mét.
Thế giới này vậy mà còn tồn tại một kẻ điên cuồng vô pháp như vậy…
Trong lúc này Hung Thú thô bạo mơ hồ rơi vào thế yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận