Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1518: Tặng một lời chúc của tội phạm

- Đại Lực, cho dù là không thể giúp ngươi sống lại, ta cũng sẽ báo thù cho ngươi.
Trần Thư tự lẩm bẩm. Với hắn, việc giết Đỗ Vũ và thủ lĩnh Ám Tổ là không đủ.
Nhờ khả năng dịch chuyển tức thời của Không Gian Thố, chẳng mấy chốc mà hắn đã đến được một vùng biển hoang vắng.
Không Gian Thố bây giờ tổng cộng có thể sử dụng một trăm ba mươi đạo Không Gian Ấn Ký, mạnh hơn Bạch Ngân Tam Tinh rất nhiều.
Sự phát triển của ba con Khế Ước Linh không ở kỹ năng nhiều mà chủ yếu là ở thuộc tính của chính nó.
Nhưng mà với thực lực hiện giờ của hắn, thực sự không đánh lại được Vương Cấp Ngự Thú Sư.
Ban nãy làm Vương Cấp Ngự Thú Sư bị thương được chủ yếu là một điều bất ngờ thôi, cộng thêm việc Khế Ước Linh của đối phương không phải Phòng Ngự Khế Ước Linh nên mới thành công.
Hắn chỉ muốn làm đối phương giật mình thôi, nếu không thì lúc hủy diệt Đỗ gia và Ám Dạ Tổ Chức chắn chắn sẽ bị ngăn cản.
Bây giờ xem ra, hiệu quả của việc hăm dọa đó không tồi.
- Đến chưa?
Cơ thể khổng lồ của Tiểu Hoàng dừng lại ngay lập tức, lơ lửng trên một hòn đảo không người.
Đây là phạm vi thuộc vùng biển công cộng, không thuộc bất cứ thế lực của quốc gia nào cả. Thế nhưng lại rất gần Bắc Linh Thất Quốc.
Rất nhiều chấm đỏ hiện lên trong mắt Tràn Thư, chúng đều ở bên dưới mặt đất.
- Tốt đấy…
Trần Thư vuốt cằm, ánh mắt có nét tươi cười.
Khi hắn đang chuẩn bị ra tay thì có một lựa chọn mới xuất hiện trước mắt hắn.
【 Lựa chọn một: Tấn công căn cứ điểm phụ của Cửu Thế Giáo Hội bằng thực lực mạnh mẽ của mình. Giải thưởng khi hoàn thành: Rất nhiều Ngự Thú Lực. 】
【 Lựa chọn hai: Cho ba bình Bạo Tạc Dược Tề bản nâng cấp trước để tỏ lòng tôn trọng. Giải thưởng khi hoàn thành: Trí Tuệ Tiểu Tinh Linh lãnh ngộ được kỹ năng Không Gian Gia Thành. Chú Ý: Sẽ có dược tề liên quan xuất hiện trong ba lô hệ thống… 】
【 Lựa chọn ba: m thầm lẻn vào đó, tìm cơ hội để ra tay. Giải thưởng khi hoàn thành: Năm bình Hoàng Kim Cấp Dược Tề bất kỳ.’ 】
- …
Trần Thư bị lựa chọn hai thu hút.
- Giải thưởng của cả ba lựa chọn đều khá ổn, nhưng mà về lễ nghi của tội phạm thì…
Trần Thư mỉm cười, tự dưng cho ba bình dược tề màu xám ở trong tay.
Ngay lập tức, có một làn sóng được dấy lên trên toàn cầu.
- Không phải là thứ đó đó chứ.
- Ta nhớ thứ này hình như là bom mà…
- Huênh hoang quá, một tên tội phạm và lại dám làm chuyện như vậy. Nhưng mà cái gì đúng thì phải nói, anh ta biết cách làm live stream quá.
Tất cả mọi người trên toàn cầu đều bắt đầu nghị luận, cho dù những loại dược tề khác của Trần Thư khá là thần bí, nhưng mà với Bạo Tạc Dược Tề thì đa số mọi người đều không lạ lẫm gì.
Hồi trước ở Hỏa Diễm Di Tích, tên này đã ném ra rất nhiều quả bom.
- Tạm biệt nhé.
Trần Thư mỉm cười, mở ba bình dược tề trong tay ra, đổ xuống dưới.
Trên đảo và dưới đất, hình như bên trong đã bị đào rỗng rồi. Không chỉ là xây đường dẫn đến khắp nơi, hơn nữa các loại kiến trúc đều dựng ở bên dưới, cứ như một thành phố dưới lòng đất vậy.
Bởi vì ở gần Bắc Linh Thất Quốc, vậy nên Cứu Thế Giáo Hội không dám để căn cứ điểm ở trên mặt đất, để đề phòng bị các thế lực khác điều tra.
- Lão Vương, Đại Chủ Giáo vẫn chưa quay về sao?
Hai thành viên của giáo hội canh giữ ở vị trí ra vào của thành phố dưới lòng đất, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Lão Vương lắc đầu, nói.
- Không, chắc là tổng bộ có nhiệm vụ mới.
- Ấy, nói thật nhé, Đại Chủ Giáo không ở đây, ta chẳng thấy an toàn gì cả.
- Không phải lo đâu, ta nghe nói hình như Đại Chủ Giáo Không ở đây canh giữ căn cứ điểm. Có hắn ta ở đây thì không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra đâu.
Lão Vương cười an ủi đồng đội. Hình như hắn ta lại nghĩ đến điều gì đó nữa nên nói.
- Gần đây cảm giác Đỗ gia cứ lén lén lút lút ấy, không phải là định làm cái gì đó chứ?
- Bọn họ không có đường lui nữa đâu, chỉ có thể ngoan ngoãn gia nhập Giáo Hội, không có tâm tư cho việc đó đâu.
Thủ vệ của Giáo Hội lên tiếng.
- Giáo Hội có sự gia nhập của Đỉnh Cấp Linh Trù, thực lực của các Đại Chủ Giáo chắc chắn sẽ đều tăng lên nhỉ.
- Cái này thì không đến lượt chúng ta thảo luận rồi.
Lão Vương thở dài, nhìn sang sân khấu lên xuống bên cạnh, nói.
- Chúng ta cứ ở đây, đến bao giờ mới được nhìn thấy mặt trời bên ngoài.
- Đúng vậy, ta cũng hơi nhớ mặt trời rồi.
Ánh mắt của thủ vệ Giáo Hội có nét mong ngóng, ở lâu dưới thành phố dưới lòng đất cũng là một sự dày vò đấy.
Thế nhưng đúng lúc này, ánh mắt hắn ta trở nên kinh ngạc, đầy vẻ bất ngờ, hắn ta nói.
- Ấy, lão Vương, hình như ta nhìn thấy mặt trời rồi.
- Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Chúng ta cách mặt đất ba mươi mét đấy, ngươi đừng nói với ta là mặt trời có khả năng chiếu xuyên qua nhé?
Lão Vương mím môi nhưng sau đó, trên đỉnh đầu hắn ta có một tia sáng rất chói mắt xuất hiện.
Hắn ta sững sờ nhìn lên bầu trời, hét lên theo bản năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận