Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1027: Nếu đã như vậy, thì ta… nộp tiền là được rồi

Hỏa Trụ vẫn tấn công với nhiệt độ cao đến mức đáng sợ.
- Sắp chết rồi sao?
Trông nam tử đó mặt trắng bệch, Khế Ước Linh của hắn ta đều đã chết sạch rồi, chúng đang rơi xuống.
Thế nhưng hắn ta chỉ có thể đứng nhìn Hỏa Trụ xông đến, chờ đợi cái chết ập đến.
Thế nhưng khi hai bên chỉ còn cách nhau một mét thì Hỏa Trụ đã biến mất hoàn toàn.
- Hửm?
Mọi người đều rất kinh ngạc, không hiểu tại sao kĩ năng lại biến mất.
Thế nhưng trán của Clay thì lại bắt đầu toát mồ hôi hột, hắn ta nhìn chằm chằm vào Trần Thư.
Rõ ràng là do hắn khống chế nên Hỏa Trụ mới biến mất, khả năng thao túng đáng sợ như vậy, đến cả Hoàng Kim Ngự Thú Sư cũng chưa chắc đã làm được.
Đúng lúc này, một con thỏ béo đột ngột xuất hiện ở đằng sau nam tử đó.
- Phù phù.
Con thỏ kéo mạnh một cái, xé rách quần áo của hắn ta ra.
Một hòn đá màu đỏ có ánh sáng lấp lánh xuất hiện, nó đã bắt được thứ này.
Trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, con thỏ đã lôi ra được một củ cà rốt khổng lồ lớn khoảng mười mét.
Nó nhìn về phía nam tử kia, ánh mắt đầy vẻ phấn khcihs.
Nó lắc lư củ cà rốt, như đánh golf vậy, rồi hất một cái thật mạnh.
- Bùm.
Nam tử đó bj đánh bay ngay lập tức, hắn ta bắt đầu rơi vào chế độ bay tự do, chớp mắt thôi đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Nếu không có gì bất ngờ thì hắn ta xảy ra chuyện rồi…
- Làm tốt lắm.
Trần Thư nhận lấy hòn đá đỏ mà Không Gian Thố đưa cho, ánh sáng màu đỏ lan ra, bao phủ lên hắn, A Lương và những người khác nữa.
Còn về bốn người đồng đội của nam tử kia, vì không có sự giúp đỡ của chìa khóa nên bị đưa thẳng vào bên trong trụ ánh sáng đó.
- Xem ra chiếc chìa khóa có vẻ khá quan trọng.
Trần Thư lẩm bẩm nói rồi mỉm cười, nhìn tất cả mọi người.
Tự dưng mọi người không nhịn được, cố kéo xa khoảng cách ra, ánh mắt đầy vẻ sợ sệt.
Một Bạch Ngân Tam Tinh mà lại bị giết ngay tức khắc như vậy.
- Năm người đánh một người mà còn không đánh lại được, lại còn bị tấn công ngược lại nữa, có biết chơi không thế?
Trần Thư mỉm cười rất dịu dàng, nói.
- Có cần ta giết hết các ngươi không?
Mọi người đều rùng mình, cho dù là ở Địa Hỏa Bình Nguyên nóng bức thì vẫn thấy lạnh cả xương sống.
Tên này đúng là đáng sợ thật, nói giết là giết, hoàn toàn không hề kiêng kỵ gì.
Trong lòng ai cũng đều có một ý nghĩ kỳ lạ: Một mình đối phương thôi cũng có thể bao vây hết bọn họ.
Trần Thư vuốt vuốt cằm, ánh mắt đầy vẻ suy tư. Tội phạm Nam Giang không chỉ nói chơi chơi thôi đâu, nếu có người có ý định giết hắn thì hắn không nương tay chút nào đâu.
- Không có chìa khóa, ngươi không vào di tích được đâu.
Clay lấy hết mọi sự dũng cảm của mình để nói.
- Chỉ cần cô dám ra tay nữa thì bọn ta sẽ tiêu hủy chiếc chìa khóa đó nhé.
- Hửm?
Trần Thư nhướng mày, nhìn Clay nói.
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
- Ta…
Clay như nín thở, hắn ta vội vàng lui lại vào bên trong đám đông, nói.
- Ta chỉ mong mọi người có thể đi vào trong di tích hết thôi.
- Ngươi nói có lý lắm, di tích mới là quan trọng nhất.
Giọng điệu của Trần Thư thay đổi, hắn cười, nói.
- Nếu đã như vậy thì chúng ta hóa dữ thành lành nhé, cứ mở di tích ra đã rồi tính sau.
Vừa nghe những lời đó, mọi người đều thở phào một hơi, sợ là đối phương sẽ giết hết mọi người thật.
Hắn ta cưỡi Tiểu Hoàng đi đến đường đi bên cạnh di tích ở trước bệ đá.
- Nếu như có sáu chiếc chìa khóa thật thì hòn đá màu xanh dùng để làm gì?
Ánh mắt Trần Thư bắt đầu trở nên suy tư, hắn có một hòn đá xanh và một hòn đá đỏ. Một trong hai hòn đá đó đến từ nơi thực hiện đấu giá, một hòn còn lại là Xích Liệt Hỏa Sơn trong phòng kho của Trấn Linh Quân.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn được là, hai hòn đá ấy đều có cùng nguồn gốc.
Chỉ là hòn đá màu xanh thì khong có động tĩnh gì, hình như không liên quan gì đến Hỏa Diễm Di Tích cả.
Hắn lắc lắc đầu, không suy nghĩ nữa, cầm một hòn đá màu đỏ lên, bỏ vào một cái lỗ ở trên hòn đá.
Mọi người đều rất tò mò, nghĩ xem liệu có chuyện gì xảy ra hay không. Thế nhưng chỉ trong tích tắc thôi, trên bệ đá lại có ánh sáng màu đỏ rất bắt mắt, cứ như là đã được kích hoạt vậy.
Một tia sáng màu đỏ tự dưng xuất hiện, chui vào trong cơ thể của bốn người bọn Trần Thư.
Cùng lúc đó, trong đầu Trần Thư có một tin nhắn.
[Nhận được sự bảo hộ của Hỏa Diễm Di Tích, sẽ tránh được mọi cách tấn công, rời khỏi phạm vi di tích thì sẽ mất tác dụng.]
- Hửm?
Trần Thư cau mày lại, không ngờ lại có cơ chế như vậy. Ánh mắt hắn rất kỳ lạ, hắn nhìn những người khác.
Mọi người lại đứng xa hắn ra, thầm cảm nhận được điều gì đó sai sai.
Trần Thư ho nhẹ một tiếng, nói.
- Ta nói thật với mọi người nhé, chỉ cần đặt chìa khóa lên đó là có thể có được sự bảo vệ của di tích, để tránh chịu bất cứ tổn hại nào.
Nghe vậy, trông mọi người đều rất vui, nói như vậy thì không cần sợ đối phương rồi đúng không?
Thế nhưng lòng Clay lại trĩu xuống, đối phương đâu cần nói thẳng ra chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận