Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1820: Nơi cất giữ kho báu của Dạ Vương (2)

Mà giờ phút này, ngay lối vào [Cực Hàn Băng Cốc] cũng xuất hiện thân ảnh của một Ngự Thú Sư!
- Thời tiết quỷ gì thế này, thật không muốn đến chút nào.
Một nam nhân mặc áo lông vỗ vỗ tuyết trên vai mình, đồng thời triệu hoán bốn con khế ước linh.
- Dựa vào lời nói của Phù ca, vương cấp lão quỷ kia đã chết rồi, mà di sản của hắn ta thì ở trong này.
Nam nhân thở dài, nói:
- Nhưng nơi này lớn như vậy, ta phải tìm đến khi nào đây…
Hắn ta lắc lắc đầu, nằm dài trên lưng của một con khế ước linh, đi vào sâu bên trong dị không gian.
...
- Lão già kia, tốt nhất đừng có gạt ta!
Trần Thư vẫn đang ra sức tìm kiếm, đồng thời hùng hùng hổ hổ nói:
- Nếu thật sự gạt ta, phần một tổ tiên nhà ngươi chắc không giữ nỗi đâu!
- ...
Đại Lực liếc nhìn hắn một cái, lẩm bẩm:
- Vẫn là học tử ưu tú ở đại học Linh Trù của ta có tố chất…
Thế nhưng, giây tiếp theo, hắn ta liền trừng mắt quát:
- Mẹ nó! Em gái mày, ngậm miệng!
Chỉ thấy hắn ta vươn tay phải ra, tiểu tinh linh từ trong nồi xách ra.
- Tên nhóc nhà ngươi ăn cũng đã ăn rồi, có thể đừng gặm nồi hay không hả!
- Ta đói…
Tiểu tinh linh khoanh tay, trong mắt vẫn còn hơi chút suy yếu.
Bởi vì nấu nướng lâu dài, nên nồi thiết của Đại Lực cũng có thành phần dinh dưỡng vươn trên đó…
- ...
Đại Lực nhu nhu huyệt thái dương, đang muốn để Trần Bì quản lý khế ước linh của mình một chút.
Nhưng ai ngờ, lúc này toàn thân Trần Thư lại chấn động, nháy mắt hô lớn:
- Mẹ nó, rốt cuộc cũng tìm được rồi!
Chỉ thấy ở phía trước cách Tiểu Hoàng chỉ vài trăm thước, có một ngọn núi tuyết nguy nga sừng ngửng, mà ở hai bên nó là hai cái trụ băng lớn, giống như thiên khung vậy.
- Quả nhiên là lão quỷ đó nói đúng…
Trần Thư liếm liếm môi, lẩm bẩm:
- Mộ phần tổ tiên nhà ngươi được giữ rồi.
Đồng thời, Tiểu Hoàng cũng chuyển hướng, tăng nhanh tốc độ, đi thẳng đến ngọn núi tuyết.
Núi tuyết cũng không quá cao, chắc khoảng hai ngàn mét, cũng giống như miệng núi tuyết trước đó.
Không bao lâu sau, Trần Thư đã đến trên đỉnh núi.
- Động thứ ba, thứ năm, thứ tám…
Trần Thư nhớ lại lời của Dạ Vương, đồng thời cũng sinh lòng cảnhgiác.
Cứ cho rằng Dạ Vương vì bất đắc dĩ nên mới nói ra địa điểm, ai biết được trong lòng hắn ta có quỷ hay không chứ.
Tiểu Hoàng biến lớn khoảng hơn ba ươi mét, phóng thẳng lên không trung.
Tiến độ này so với Trần Thư tưởng tượng có thể nói là vô cùng thuận lợi, chỉ tốn khoảng phân nửa thời gian mà hắn đã trở thành người đầu tiên tìm được sơn động mà Dạ Vương nói.
Bởi vì cửa động nhỏ,Tiểu Hoàng không thể đi vào, mà hắn cũng sợ sơn động bị sập làm vật liệu rơi đầy đất sẽ không dễ lấy.
Trần Thư đảo nhẹ tròng mắt, nói:
- Husky, dùng phân thân của ngươi vào trước đi!
- Gào gào!
Một phân thân của Husky quỳ xuống, quyết 9oán nhảy vào trong sơn động.
Nhưng không giống như dự liệu của Trần Thư, trong đó thật sự không có nguy hiểm, chỉ có một đống vật liệu chất chồng như núi.
- Xem ra là an toàn rồi…
Trần Thư sờ bốn phía trong sơn động, phía trên vẫn có ám nguyên tố sắp tiêu tán, có thể thấy được ban đầu có Dạ quỷ lưu lại kỹ năng.
Chỉ là Dạ Vương vẫn lạc, đương nhiên Khế ước linh kỹ năng cũng mất đi tác dụng.
- Chí ít đều là Hoàng Kim cấp vật liệu? Lão già này thật sự có thể vơ vét của cải!
Hai mắt Trần Thư sáng lên, lại lần nữa cho thấy sự chuyên nghiệp của tội phạm dày công rèn luyện hàng ngày.
Không đến ba phút.
Toàn bộ sơn động đều bị càn quét sạch sẽ, thậm chí ngay cả mặt đất cũng bị hắn đào ba thước…
- Làm công việc của mình vẫn là thoải mái nhất…
Trần Thư nhếch miệng, đồng thời thu tài nguyên đầu nhập vào hệ thống không gian, tiếp tục sinh sản thần kỳ dược tề.
Nửa ngày sau.
Trần Thư tổng cộng vơ vét bảy sơn động, cất giữ đủ loại đẳng cấp tài nguyên, giá trị ít nhất ba ngàn ức Hoa Hạ tệ.
- E rằng không chỉ có doanh địa vơ vét, còn bao gồm Dạ Vương mang ra từ trong tổ chức Ám Dạ Tổ nữa.
Hắn âm thầm phân tích, nhưng mà nguồn gốc tài phú chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Đã vào túi của hắn, vậy thì là của hắn tất.
- Hôm nay lão bách tính rất vui vẻ…
Trần Thư ngồi trên đầu Tiểu Hoàng, huýt sáo.
Mà vào thời khắc này, ánh mắt của hắn ngưng lại, nhìn phía phía trước lại có một sơn động, bên tỏng truyền đến lam quang trong suốt, trông vô cùng thần bí!
- Hả? Không hề giống sơn động trước đó?
Lông mày của hắn nhếch lên, đi tới trước sơn động, chỉ thấy chỗ cửa động lại có một đạo bích chướng màu xanh lam, tràn ngập hàn ý.
- Muốn ngăn lại ta, vẫn hơi kém một chút.
Thỏ không gian ném ra mấy đạo không gian ấn ký, mang theo hai người cùng Khế ước linh khác tiến vào trong sơn động.
Trần Thư vẫn luôn thận trọng hướng về phía trước, rất nhanh đã đi tới điểm cuối cùng, bên trong có một hố sâu to lớn, trên đó bày đủ loại vật liệu!
- Nhiều cao đẳng vật liệu thuộc tính thủy như vậy sao?
Hắn mở to hai mắt nhìn, đôi mắt đã có vẻ chấn kinh, trong đó thậm chí có không ít là vật liệu đỉnh cấp trong Vương cấp, việc trên đời khó gặp.
- Ngay cả những cái này mà Dạ Vương cũng có thể thu thập được sao? Xem thường lão già này rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận