Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1710: Ta sợ đạn hạt nhân sẽ hiểu lầm (2)

Nhưng chính là một toà thành thị kỳ lạ như vậy, khắp nơi trong đó toàn cường giả.
Gần như là mới bước vào thành thị, Trần Thư liền thấy hai tên Ngự Thú sư Vương cấp kết bạn mà đi.
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Nơi này chính là Hắc Ám thành nổi tiếng thế giới?
- Không sai.
Nam tử gật đầu, cười nói:
- Cũng là lối vào dị không gian [Ác Ma Sào Huyệt] thứ hai trên thế giới.
- Chẳng trách.
Trần Thư đánh giá qua lại cả tòa thành thị, trong mắt đã có mấy phần hiếu kỳ.
Đây chính là gần với dị không gian [Long Uyên]!
Không bao lâu, hai người tới một chỗ tháp cao màu đen phía trước.
Vẻ mặt nam tử tràn ngập tôn kính, nói:
- Trần Thư tiên sinh, tổng nghị trưởng chờ ngươi ngay ở trên.
Trần Thư nhìn về phía đỉnh tháp cao, thân thể nháy mắt biến mất tại chỗ, đi vào trong hắc tháp.
Hắn sửa sang lại nỗi lòng một chút, thong dong đẩy cửa lớn màu đen ở phía trước ra.
Chỉ thấy một lão nhân dáng người khôi ngô ở giữa chăm chú nhìn hắn, trong mắt đã có mấy phần vui mừng.
- Tiểu Trần à, mời ngồi.
Lão nhân mỉm cười, chỉ chỉ cái ghế ở bên.
Trần Thư ngược lại không có gì câu nệ, bình tĩnh ngồi xuống vị trí, đồng thời ánh mắt vẫn luôn quan sát lão nhân.
Lão nhân tóc trắng phơ, khuôn mặt tang thương, đã đầy nếp nhăn, cặp mắt của lão cũng cực kỳ sáng ngời, giống như ẩn chứa ánh sáng.
Nhưng mặc dù là như thế, Trần Thư vẫn có thể thấy rõ ràng, ánh mắt lão nhân hiện đầy sự mỏi mệt khó nén.
Hiển nhiên, nguy cơ của hung thú đã khiến cho Ngự Thú sư Truyền Kỳ này có chút một cây chẳng chống vững nhà.
Lông này Trần Thư nhíu lại, nói:
- Không biết ta nên gọi tiền bối là gì?
- Tiểu tử ngươi cũng không sợ ta, thì trực tiếp gọi ta lão Kiều đi.
Lão nhân cười cười, đồng thời rót cho Trần Thư một chén trà.
- Ngươi là tiền bối, xưng hô thế này không ổn a….
Mặt Trần Thư mang một chút do dự, nói tiếp:
- Ta liền trực tiếp gọi ngươi Kiều ca.
- ???
Vẻ mặt lão nhân khẽ giật mình, trong lúc nhất thời ngược lại có chút bị choáng váng.
Ngươi xưng hô thế này thoả đáng sao?
Lão vuốt vuốt đầu, hơi yên lặng một chút, mặc cho ai mới thấy Trần Thư, đều sẽ có chút ngổn ngang…
Nửa ngày, lão nhân ngồi nghiêm chỉnh, nói:
- Kỳ thực lão phu để ngươi tới, chủ yếu là có chuyện muốn tìm ngươi hỗ trợ.
- Không phải, ngài một Ngự Thú sư Truyền Kỳ tìm một Hoàng Kim như ta hỗ trợ?
Tâm tình Trần Thư chấn động, trong lòng đã quyết định cự tuyệt.
Nói đùa cái gì?
Đang lúc người huynh đệ không gì làm không được?
- A…..
Lão nhân thở dài, nói:
- Ngươi và Kiều Na là bằng hữu?
- Hả? Kiều Na?
Vẻ mặt Trần Thư khẽ giật mình, nghĩ đến nữ sinh có tướng mạo tuyệt mỹ kia, đồng thời cũng là đệ nhất thiên tài của Liên Minh Tự Do.
Hai người trên thi đấu thế giới đích thật là từng có giao phong.
Hắn sờ lên cằm, nói:
- Có phải bằng hữu hay không…..Cái này còn phải xem tình huống.
Trên thực tế, quan hệ giữa Trần Thư và Kiều Na xác thực không sâu, hai người chỉ là gặp qua vài lần mà thôi.
- ????
Lão nhân lại lần nữa khẽ giật mình, ngươi hữu nghị tự thích ứng đúng không?
- Sau lần thi đấu thế giới đó, tiểu Kiều Na kỳ thực thường xuyên nhắc tới ngươi, lão phu nhìn nàng dường như thật thích ngươi…
- Lão Kiều, cái này thì không cần nói.
Trần Thư vội vã khoát tay áo, nói:
- Vị trí trong lòng ta đã bị chiếm.
- Ngươi có người thích?
Trong mắt lão nhân có một chút tiếc nuối, trêu ghẹo nói:
- Kỳ thực ngươi thật có thể suy tính một chút, thiên phú của nàng tuyệt thế, sẽ trợ giúp rất lớn cho ngươi.
- ???
Trần Thư liền vội vàng đứng lên, thâm tình tột cùng nói:
- Lão Kiều, đừng nói nữa, ta sợ đạn hạt nhân sẽ hiểu lầm!
- Hạch gì?
Thần sắc lão nhân sững sờ, chỉ cảm thấy đầu óc của mình hình như có chút không phản ứng kịp.
- Đạn hạt nhân….
Trong mắt Trần Thư có vẻ say đắm, nói:
- Ta thừa nhận Kiều Na là có chút tư sắc, nhưng cùng nó so ra, đều không phải một đẳng cấp!
- ????
Đầu óc lão nhân ong ong, gần như là nói theo bản năng:
- Đầu năm nay còn có người họ Hạch?
- Hả?
Nghe xong lời này, Trần Thư ngược lại ngây ngẩn cả người, vẻ mặt trở nên cực kỳ cổ quái.
Ngươi bao nhiêu năm không xuống núi rồi?
Lão nhân thấy dáng vẻ Trần Thư say đắm như vậy, nhịn không được thở dài nói:
- Nữ hài gọi là đạn hạt nhân kia, nhất định rất hạnh phúc?
- ......
Thân thể Trần Thư chấn động, mở to hai mắt nhìn.
Bà mẹ nó, ngươi mẹ nó so với ta còn nghịch thiên hơn?
- Chờ một chút, chờ một chút….
Trần Thư khoát tay áo, nói:
- Nó không phải người!
- Hả? Không phải người?
Vẻ mặt lão nhân nháy mắt cổ quái, nhìn Trần Thư như là đang nhìn biến thái.
- Ta nói chính là, đạn hạt nhân!
Trần Thư vội vàng nói, đồng thời lại dùng tiếng nói của mình phụ trợ thiết bị phiên dịch ra nhiều quốc ngữ.
Lão nhân xạm mặt lại, hóa ra ngươi nói cái này?
- Tiểu tử ngươi đang chọc cười ta à?
Lão vuốt vuốt đầu, đồng thời trong lòng có một chút cảm khái:
Hình như bản thân không theo kịp thời đại, hiện tại người trẻ tuổi chơi đều biến thái như vậy à?
- Thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận