Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 117: Cái này gọi là ăn ý

Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Thư giờ mới chầm chậm đứng thẳng người, chỉ vào Trương Đại Lực:
- Ngươi là tên phản bội!
Chắc chắn là cái tên nội gián này đã báo tin mật, nếu không thì làm sao Phương Tư có thể dễ dàng tìm được bọn hắn như vậy.
- Được rồi! Tỷ mời các ngươi ăn cơm!
Phương Tư cười cười, mặc dù đã hành hung Trần Thư, nhưng không dùng lực, tự nhiên là có chừng mực.
Nếu không thì căn cứ vào thể chất đã được cường hóa qua của nàng, Trần Thư căn bản cũng không gánh được đâu.
Ba người cãi nhau ồn ào, cười đùa lên một chiếc xe con.
Mặc dù chỉ là một chiếc xe tay ga phổ thông, nhưng những người xung quanh lại đều mang theo sự ngưỡng mộ và lòng tôn kính.
Bởi vì biển số của xe con hiển thị là Hoa Hạ học phủ số 332.
Vẻn vẹn là bốn chữ lớn Hoa Hạ học phủ, cũng đủ để có chỗ đứng ở Kinh Đô, hàm lượng vàng cao hơn nhiều so với đại học Thanh Hoa ở thế giới ban đầu của Trần Thư.
Ai bảo Ngự Thú Sư đã trở thành mấu chốt sống còn của Lam Tinh chứ?
Ba người ngồi trên xe con, rời xa nhà ga ồn ào lẫn lộn.
Trên suốt quãng đường, Trần Thư thường xuyên có thể nhìn thấy ánh mắt tôn kính của những người xung quanh, phải biết đây là Kinh Đô là nơi cường giả, phú hào và quan viên lui tới.
Hắn bây giờ đã có thể cảm nhận được trọng lượng của Hoa Hạ học phủ rồi.
Phương Tư đang lái xe mở miệng nói:
- Trần Bì, nghe nói ngươi trở thành Ngự Thú Sư rồi, còn tiến vào lớp đặc huấn của Nam Giang nhị trung?
Trần Thư thở dài:
- Không có cách nào, không thể giấu được thiên phú…
- Bớt lảm nhảm đi! Có bản lĩnh thì thi vào Hoa Hạ học phủ!
Phương Tư bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, ở trước mặt ta nói thiên phú, không biết xấu hổ sao?
- Hoa Hạ học phủ ta sẽ chắc chắn thi đỗ rồi!
Trần Thư mở miệng nói, thân phận này ở Kinh Đô đều đã có danh giá như vậy rồi, trở về thành phố Nam Giang thế không phải là ngang ngược mà đi sao?
- Ta nói Đại Lực này, ngươi trên cả đường đi đều cười ngây ngô, bị thần kinh rồi?
- Ta chỉ là đang nghĩ ta lập tức sắp được đến Kinh Đô học đại học rồi, có Phương Tư tỷ che chở, không phải là có thể muốn làm gì thì làm sao?
Trương Đại Lực tưởng tượng khung cảnh tốt đẹp của đại học, không nhịn được mà cười.
- Hì hì.
- Nam nhi phải tự cường! Cái thứ không có tiền đồ!
Trần Thư quát mắng một tiếng, lập tức nịnh nọt nói:
- Phương Tư tỷ, năm sau ta sẽ đến Hoa Hạ học phủ, tất cả phải nương nhờ tỷ rồi…
- ...
Khóe miệng Phương Tư giật một cái, hai ngươi thật sự không thay đổi chút nào.
- Ơ, điện thoại của ta sao lại hết pin rồi.
Trần Thư đang chuẩn bị báo cho gia đình một tin bình an, nào biết được vừa đúng lúc hết pin rồi.
- Bà mẹ nó, tại sao sạc dự phòng cũng hết điện rồi.
Gương mặt Trần Thư tràn đầy vẻ hoài nghi, chẳng có lẽ mình quên sạc rồi.
- y… Là ta dùng rồi.
Trương Đại Lực gượng cười nói.
Trần Thư nói:
- Không đúng chứ, ta xem điện thoại của ngươi cũng hết pin rồi.
Trương Đại Lực giải thích một chút:
- Cái đó, ta sạc chiếc sạc dự phòng của ta rồi.
- Hử?
Hai mắt của Trần Thư trợn lên:
- Ngươi con mẹ nó dùng sạc dự phòng của ta để sạc cái sạc dự phòng của ngươi? Ngươi còn có thể quá đáng hơn nữa không!
Hai tay Trần Thư bóp chặt cổ của đối phương, lắc tới lắc lui.
Trương Đại Lực lập tức phát ra tiếng kêu thảm như theo bị giết.
Nghe thấy tiếng hai người đùa giỡn, Phương Tư lắc đầu, khóe miệng mang theo ý cười.
Hai tiếng sau.
Ba người đã đến trước một nhà hàng, bên trên viết “Cửa hàng lớn của Tiếu tỷ”.
- Phương Tư tỷ vậy mà đưa bọn ta ăn ở của hàng lớn? Có dám gọi lên đẳng cấp không!
- Có ăn đã không tệ rồi, tỷ phải nuôi hai con Thôn Kim Thú này, ngươi cho rằng dễ dàng sao?
Phương Tư tỷ bĩu môi, cho xe dừng ở bên ven đường.
- Tiểu Tư đến rồi à?
Lão bản nương của cửa hàng lớn thoắt cái liền có thể nhận ra Phương Tư, hiển nhiên nàng là khách quen của nơi này.
- Tiếu tỷ, mang tất cả các món trong thực đơn lên đây.
Vẻ mặt Phương Tư hào sảng vẫy vẫy tay, ba người ngồi vào một chiếc bàn ở bên ngoài tiệm.
Nhìn theo đám đông chen chúc và ánh đèn neon lấp lánh, trong lòng hai người đều rất là có cảm khái.
Cùng với sự phát triển của Kinh Đô, thành phố Nam Giang quả thật chỉ là một địa phương nhỏ.
Nhìn cá nướng, nghêu, tôm hùm ở trên bàn…
Ba người đều xoa xoa bàn tay, chính thức khởi động rồi, bất luận là động tác hay thần sắc đều giống hệt nhau.
- Phương Tư tỷ, ta thu hồi lại những lời nói trước kia, thức ăn ở nơi này quá đẳng cấp rồi!
Khắp miệng Trương Đại Lực đều là dầu, ăn đến quên cả trời đất.
- Đó là điều đương nhiên, tỷ còn có thể hãm hại các ngươi sao?
Phương Tư cũng ăn nhanh như cơn gió như vậy, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ của người có văn hóa.
Trần Thư bỗng nhiên hỏi:
- Phương Tư tỷ, ngươi không phải là nhận nhiệm vụ của Dị Không Gian sao?
Phương Tư liếm môi, nói:
- Vừa trở về hai ngày, đã giết một sinh vật lãnh chúa của Hắc Thiết Tam Tinh.
- Hắc Thiết Tam Tinh?
Trần Thư trợn mắt nhìn.
Có cần nói một cách nhẹ nhàng như vậy không, tại sao lại cảm thấy không khác gì giết một con gà thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận