Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1643: Phân công rõ ràng như thế này, được chưa? (2)

Lúc này, dường như hắn ta đang ở trạng thái tĩnh lặng, có lẽ chỉ chờ một thời cơ cất tiếng hót là khiến người ta phải choáng váng.
- Không tệ, không tệ.
Tần Thiên gật đầu, tán thưởng:
- Thế hệ này thật sự là thế hệ của thiên tài, nhìn lại chúng ta mà cảm thấy đã già rồi.
- Được rồi, xúc động gì hả.
Liễu Phong lắc đầu, nói:
- Đúng lúc thuận đường, chúng ta cùng nhau đến gặp lão gia tử.
Hắn ta cũng không dạy Lăng Trần cho nên không thể nói là có quen biết.
Một nhóm người ồn ào bước vào thông đạo ở Long Uyên.
Đúng lúc này, Lăng Trần đi bên cạnh Trần Thư, ôn hòa nói:
- Học đệ, nghe nói bây giờ ngươi đã là Hoàng Kim Đệ Nhất, năm đó đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.
- Lăng học trưởng quá khen, đều do thiên phú thôi mà.
- …
Lăng Trần thoáng sững sờ, sau đó lặng lẽ cười một tiếng.
Dường như hắn ta nghĩ ra điều gì đó:
- Nhớ lúc trước còn vì việc của Bạch Dương mà khiến cho ngươi và câu lạc bộ do ta sáng lập xảy ra mâu thuẫn.
- Học trưởng, việc này không liên quan đến ngươi, hơn nữa tất cả đều là chuyện cũ.
Trần Thư lắc đầu, ngược lại cũng không quá để tâm.
Hắn và Lăng Trần không chung chí hướng, cũng không có mâu thuẫn gay gắt gì, chỉ giới hạn ở việc hai bên quen biết nhau, vẫn luôn không có liên hệ mật thiết.
Có điều, chuyện này cũng là bình thường, giữa hai người có khoảng cách về tuổi tác.
Hơn nữa, một người là Ngự Long Vệ, một người là tội phạm mang theo băng tay Ngự Long Vệ…
- Vậy thì tốt, ta không hy vọng giữa chúng ta có khoảng cách.
Lăng Trần mỉm cười, nói:
- Lúc này tình thế hung hiểm, tương lai đều dựa vào nhóm chúng ta, sau này có thể chúng ta sẽ là đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu, đến lúc đó, hy vọng ngươi ra tay giúp đỡ học trưởng.
- Điều đó là tất nhiên, chúng ta đều xuất phát từ Hoa Hạ học phủ.
Trần Thư hào sảng đáp lời, tiếp đó nhỏ giọng nói:
- Nhất định sẽ bớt cho ngươi hai mươi phần trăm phí bảo vệ!
- …
Khóe miệng Lăng Trần khẽ co giật, chung quy vẫn cảm thấy là suy nghĩ của bản thân và con hàng này không cùng một hệ quy chiếu…
Trong lúc hai người nói chuyện, nhóm người đã đi vào trong Long Uyên Thành.
Kiến trúc bốn phía xung quanh mang theo hơi hướng cổ xưa, vậy nên có loại cảm giác đi từ thế giới hiện đại đến thời đại hoang dã.
Thậm chí ở trong thành còn xuất hiện một lầu các tinh xảo.
Ngay lúc này, không ít người đã đứng bao quanh quảng trường rộng lớn ở phía trước lầu các, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
- Trần tiểu tử!
Lúc này, một âm thanh trong trẻo dễ nghe truyền đến.
- Hả?
Trần Thư giật mình, chỉ thấy khuôn mặt tươi cười của Ngân Hồ đang nhìn hắn.
- Là ngươi à?
Trần Thư chợt nhớ ra, đó là Khế Ước Linh Vương Cấp Tam Tinh sở hữu lực lượng không gian.
Nếu vậy thì chủ nhân của nó chính là …
Ánh mắt Trần Thư đảo qua một tên nam tử đang đứng cạnh Ngân Hồ.
Nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, ngũ quan sáng sủa, mang đến cho đối phương cảm giác là một quân tử khiêm tốn.
- Ninh ca.
Tần Thiên nhanh chóng cất tiếng chào hỏi, trong mắt toát lên sự kính trọng.
- Mọi người đều đến rồi à?
Ánh mắt của nam tử thâm trầm, nhìn lướt qua mọi người.
Nhưng chủ yếu vẫn là quan sát Trần Thư.
Có kiểu người, chỉ cần đứng yên tại chỗ cũng toát ra một loại ma lực…
Liễu Phong đứng cạnh bên vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
- Trần Bì, đây là Ninh lão hiệu trưởng ở học phủ.
- Lão hiệu trưởng?
Trần Thư thoáng sững sờ, tại sao không giống như hắn nghĩ nhỉ?
Hắn vốn cho rằng, lão hiệu trưởng trong truyền thuyết là một lão nhân tóc trắng xóa, không nghĩ đến lại trẻ như vậy.
- Ta nhìn có vẻ trẻ hơn so với tuổi thật…
Dường như Ninh Bất Phàm nhìn ra được khúc mắc của Trần Thư, dịu dàng cười, nói:
- Nếu bàn về tuổi tác, ta và Liễu Phong đạo sư là cùng niên đại…
Trần Thư không khỏi ngạc nhiên, sau đó khuôn mặt trịnh trọng nói:
- Xin chào lão hiệu trưởng.
- Ta đã sớm được nghe về thành tích của ngươi.
Khuôn mặt Ninh Bất Phàm tươi cười, càng nhìn Trần Thư càng thêm thưởng thức, nói:
- Không nghĩ là nhiều năm như vậy, học phủ của chúng ta cuối cùng đã bồi dưỡng ra được một thiên tài tuyệt thế.
- Ta cũng được nghe về đại danh của hiệu trưởng.
Trần Thư cười khẽ, không hề câu nệ, ngay cả với lão gia tử mà hắn còn không ngại, đương nhiên có thể thoải mái đối diện với lão hiệu trưởng Vương Cấp Tam Tinh.
Hai người đối đáp một hồi, có vẻ khá hòa hợp, không có nhiều khác biệt.
Nụ cười ôn hòa trên gương mặt Ninh Bất Phàm chưa từng mất đi.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn ta đã cảm thấy Trần Thư khá hợp với hắn ta.
Thực tế, khi hắn còn trẻ, luôn nóng lòng muốn thể hiện, nhiều lần đều phải để đích thân lão gia tử ra mặt xử lý cho hắn ta…
Ninh Bất Phàm vỗ bả vai Trần Thư, tự tin nói:
- Sau này có chuyện gì, cứ thẳng thắn nói ra tên của Ninh Bất Phàm ta, ta sẽ gánh giúp ngươi…
- …
Thân hình Tần Thiên chấn động, nét mặt thoáng chốc cứng đờ.
Hiệu trưởng, thật sự ngài không suy tính gì ư?
- Hiệu trưởng, ngài nói thật sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận