Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 879: Tên này không phải dạng vừa đâu, có thù là báo thù ngay tại chỗ luôn (2)

Lúc này, tùy tùng ngã xuống ở bên cạnh lắc mình, nhưng không có ai chú ý tới hắn ta cả.
Tùy tùng không dám gỡ túi phân xuống mà lặng lẽ lấy điện thoại ra rồi gửi một tin nhắn đi:
- Lưu thúc, thiếu gia đang bị tội phạm phân urea hành hung, sắp đi đời nhà ma rồi…
Sau khi gửi tin nhắn xong thì hắn ta tiếp tục giả chết, không dám bước tới để ngăn cản nữa.
Một tháng cũng mới mấy trăm ngàn, hắn ta cần gì đi cược mạng như vậy chứ…
Lúc này, trên đỉnh của một tòa nhà khác trên đường Thiên Vinh đang có tầm mười người đang ngồi xung quanh.
Tất cả mọi người đều là Ngự Thú Sư Hoàng Kim Cấp, đều là những cường giả có tiếng của Hoa Quốc. Bọn họ cũng tận dụng sự kiện lớn của cuộc tranh tài Ngự Thú để tổ chức một hội chợ giao dịch nhỏ.
Lúc này, một nam tử trung niên mang vẻ mặt ảm đạm khẽ giật mình, hắn ta lấy điện thoại di động ra xem, vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng.
Hắn ta cất điện thoại vào rồi nói với mọi người:
- Tại hạ có chút việc, đi trước đây!
Hắn ta vừa dứt lời thì trực tiếp xoay người rời khỏi, lẩm bẩm:
- Tội phạm phân urea…
- Hả?
Liễu Phong ở bên cạnh vốn dĩ cũng không để ý mấy, nhưng vừa nghe đến hai chữ “phân urea” thì lập tức chấn động.
Có người mở miệng hỏi:
- Lão Liễu, ngươi sao vậy?
- Không có việc gì, ta cũng có chút chuyện cần giải quyết…
Liễu Phong lắc đầu rồi lập tức nối gót rời khỏi đây.
Mọi người liếc nhau mà nói:
- Không phải là hai người này đi giải quyết chung một chuyện đấy chứ?
...
Lúc này, tại hội đấu giá Thiên Khải, cuối cùng thì Trần Thư cũng đánh đến mệt mỏi, thậm chí hắn còn hít một hơi thật sâu.
- Mẹ kiếp, chẳng trách dám phách lối đến thế, hóa ra có thể chịu đòn lâu như vậy!
Hắn lắc tay rồi hung hãn mà nói:
- Thiên Long Ngự Thú Đoàn đúng không, trở về nhớ bồi thường tiền thuốc men cho ta đấy. Con mẹ nó, đau tay thật chứ!
Thạch Tử Minh nghe thấy lời này thì cả người run lên, cơn tức giận lại dâng trào mãnh liệt.
Con mẹ nó, là ngươi hành hung ta mà còn dám tìm ta đòi tiền chữa trị nữa sao?
- Nếu dám không trả tiền thì ta gặp một lần đánh một lần! Trần… À… Bạch Dương ta quyết không nương tay!
Hắn vừa dứt lời thì lập tức đeo mặt nạ phòng độc lên, tiêu sái rời khỏi hiện trường.
Thạch Tử Minh không nhúc nhích, trông cứ như một cỗ thi thể vậy.
Người vây xem lẩm bẩm:
- Không phải bị đánh chết tươi rồi đấy chứ…
Thật ra lúc này Thạch Tử Minh đã khá tỉnh táo lại rồi, nhưng hắn ta không đứng dậy mà dứt khoát quyết định giả chết.
Hồi nãy hắn ta càng phản kháng thì đối phương càng hưng phấn, quả thực chính là biến thái mà…
Một lúc sau, tất cả mọi người cùng nhau đi đến, trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm, thậm chí còn có người nhịn không được mà cúi đầu mặc niệm.
Đúng lúc này, cơ thể Thạch Tử Minh đột nhiên run rẩy.
- Con mẹ nó chứ! Xác chết vùng dậy kìa!
Đám đông hoảng sợ giải tán, không dám lại gần nữa.
Thạch Tử Minh từ từ gỡ túi phân xuống, hận đến mức sắp cắn nát cả răng.
Hắn ta dùng hai con mắt gấu trúc mà nhìn trần nhà rồi cắn răng nói:
- Ta hận ngươi! Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, sỉ nhục của ngày hôm nay…
Trong tích tắc, một cái túi phân màu xanh lam quỷ dị hiện ra trên đỉnh đầu hắn ta rồi nhanh chóng rơi xuống.
Lời nói tàn nhẫn của Thạch Tử Minh còn chưa dứt thì đã trực tiếp bị phong ấn lại…
- Còn ở đó mà ra vẻ, nói cái gì vậy chứ?
Ở đằng xa, Trần Thư nhếch miệng rồi lại tung ra một quyền đánh bay Thạch Tử Minh khiến hắn ta ngã lộn nhào, đập mạnh lên trên tường…
Hắn phủi tay rồi tiêu sái rời khỏi nơi này.
Thạch Tử Minh trực tiếp giả chết, không dám nhúc nhích thêm một chút nào cả.
- Đúng thật là một Lang Diệt mà!
(*) 狼灭 (Lang Diệt) là một thuật ngữ trên Internet, một phiên bản nâng cấp của “kẻ tàn nhẫn”, có nghĩa là tàn nhẫn hơn kẻ tàn nhẫn một chút và cũng vô cùng ngang ngược.
Mọi người đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng đều nhớ tới một câu: Ác nhân tất có ác nhân trị!
Thạch Tử Minh ỷ vào thiên phú trác tuyệt, bối cảnh thâm hậu nên đối nhân xử thế vô cùng ngang ngược và phách lối, thậm chí hắn ta đã từng khiêu chiến các trường đại học lớn ở Kinh Đô.
Hầu hết những người có mặt ở đây đều bị hắn ta ức hiếp trực tiếp hoặc gián tiếp, bọn họ đương nhiên khá là hả hê khi nhìn thấy cảnh tượng này…
- Một phút mặc niệm dành cho Thạch thiếu!
Ba người A Lương vẫn còn đang ngồi trong ghế lô, nhìn Thạch Tử Minh giả chết ở dưới kia thì trong mắt tràn ngập đồng tình.
Lần này chắc là đã đá phải tấm hợp kim titan rồi đó …
- Đi thôi nào.
Trần Thư nhàn nhã quay trở lại ghế lô, hoàn toàn không để ý chút nào.
- Về trường trước đi!
Mấy người A Lương gật đầu, lỡ như phụ huynh của đối phương tới vậy thì không dễ đối phó rồi.
Ngay lúc bốn người đi đến cửa nhà đấu giá.
- Các ngươi đứng lại cho ta!
Cuối cùng thì tên tùy tùng bị trùm trong túi phân cũng dám lên tiếng, mặc dù giọng điệu của hắn ta đang vô cùng run rẩy…
Trong lòng hắn ta đoán viện quân sắp tới rồi, nhất định phải giữ đối phương ở lại đây mới được!
- Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận