Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1117: Tiểu tử ngươi thật đúng là…không chuyện ác nào không làm (2)

- Đưa bọn hắn đi!
Cục trưởng Trấn Linh Cục phất tay, mang toàn bộ đám người về trong Trấn Linh Cục.
- Đúng rồi!
Ngay tại lúc này, Lý lão tựa hồ nghĩ đến gì đó, nói:
- Không nên tuyên truyền Trần Thư khắp nơi!
Người Trấn Linh Cục gật đầu một cái, mang theo một nhóm kẻ tình nghi về trong cục.
Không bao lâu, nơi đây cũng chỉ còn lại lác đác mấy người.
- Tiểu hữu sẽ không trách ta chứ?
Trong mắt Lý lão hòa nhã, nói:
- Ta lo lắng người của tổ chức Ám Dạ sẽ có sát tâm với ngươi, dù sao cũng là tập đoàn tội phạm đỉnh cấp!
- Lý lão, ngài quá lo lắng rồi!
Tần Thiên đi tới, cười nói:
- Nếu như ta đoán không sai, hiện tại tấm ảnh Trần Thư đã bị treo trên tường ở tổng bộ Ám Dạ.
Hiện tại hắn ta đã biết rõ lý lịch sơ lược không hợp thói thường của Trần Thư sẽ có người coi trọng, không ngờ người của tổ chức Ám Dạ lại muốn giết hắn…
- Đúng vậy, Lý lão!
Liễu Phong cũng bu lại, nói:
- Cái khác, ta cảm thấy Giáo Hội Cứu Thế và Thánh Ngự biết, có cừu hận với hắn lớn hơn…
- Hả?
Lý lão khẽ giật mình, nói:
- Không thể nào?
Đây chính là ba tập đoàn tội ác đỉnh cấp trên Lam Tinh, ngay cả hán ta cũng không gây nên cừu hận với ba tổ chức lớn này.
Một người khoảng hai mươi tuổi có thể làm được?
Liễu Phong nhẹ giọng nói:
- Con hàng này chẳng những hành hạ Đại giáo chủ Giáo Hội Cứu Thế, còn cướp Huyết Mạch Châu của Thánh Ngự Hội, phần cừu hận này đoàn chừng không giải được…
- ??
Lý lão mở to hai mắt, đầu óc cũng cảm thấy có chút mơ hồ.
Một Ngự Thú Sư Bạch Ngân hành hạ Đại Giáo Chủ, còn cướp Huyết Mạch Châu? Cái này không phải nội dung truyện thái quá?
Nửa ngày, Lý lão khôi phục bình tĩnh, nói:
- Tiểu tử ngươi thật đúng là…không chuyện ác nào không làm!
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, đây là đang khen ta à?
- Lý lão, ta đã nói trước rồi, ta là nhân vật chính diện!
Nụ cười trên mặt hắn đổi, nói:
- Giữ đạn hạt nhân kia làm chứng…ô ô…
Chưa nói xong đã bị Tần Thiên và Liễu Phong che miệng lại.
Lý lão mở miệng hỏi:
- Cái gì chứng?
- Không có gì, tiểu hài tử không hiểu chuyện, nói giỡn thôi..
Tần Thiên khoát tay, nói:
- Lý lão, nếu như không có chuyện gì khác, chúng ta trở về trường trước.
- Cũng được, đi về trước đi!
Lý lão gật đầu, nói:
- Tiểu Trần, chuyện tiếp theo thì để Ngự Long Vệ các ngươi tới xử lý.
- Không có vấn đề!
Trần Thanh Hải gật đầu, cũng thông báo bộ ngành Ngự Long Vệ chờ lệnh.
- Lão Liễu, hiện tại là thời đại của người trẻ tuổi!
Lý lão vui mừng cười cười, nhìn Trần Thư một cái thật sâu, cuối cùng rời khỏi nơi đây.
- Ô ô ~
Trần Thư vẫn muốn nói chuyện nhưng không làm nên chuyện gì, bị hai người Tần Thiên cưỡng ép kéo đi.
Không bao lâu, hiện trường cũng chỉ còn lại Trần Thanh Hải và Vương Sách.
- Lão Trần, tiểu tử này đến cùng có nội tình gì?
Vương Sách vội vàng hỏi, trong mắt tràn ngập tò mò.
Hắn ta chỉ biết là Trần Thư thiên phú kinh người, là quán quân toàn quốc, nhưng tin tức nhiều hơn thì không biết được.
- Chuyện này làm sao ta biết được, dù sao cũng không phải cái người gì đứng đắn!
Trần Thanh Hải lắc đầu nói:
- Tóm lại, ta chỉ có thể dùng một chữ để hình dung!
- Chữ gì?
- Tương đối không hợp thói thường!
- Hiệu trưởng, các ngươi làm gì vậy?
Cuối cùng Trần Thư cũng có thể mở miệng nói chuyện.
Hắn nhìn về phía hai người, nói:
- Thật vất vả ta có cơ hội thực hiện lý tưởng cuối cùng của nhân sinh!
- ???
Hai người đen mặt, ước vọng cuối cùng của ngươi là muốn có được giấy chứng nhận đạn hạt nhân?
Tần Thiên hít sâu một hơi, nói:
- Ta lặp lại lần nữa, không có giấy chứng nhận này!
- Đó là không gặp được ta!
Trần Thư mở miệng nói:
- Nếu gặp được ta sớm một chút, sớm có thứ đồ chơi này rồi!
- Tiểu tử ngươi có thể câm miệng!
Liễu Phong vuốt vuốt đầu, nói:
- Hiện tại không cần phải kéo tới giấy chứng nhận đạn hạt nhân gì đó, giải thích cho ta một chút chuyện ngày hôm nay!
- Đúng rồi! Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự xử nghiêm!
Ánh mắt Tần Thiên cũng sáng rực nhìn sang, muốn một giải thích hợp lý.
- Chuyện chính là như vậy!
Trân Thư bình tĩnh nhún vai, nói:
- Ta đã sớm điều tra ra thân phận tổ chức Ám Dạ, hôm nay phỏng vấn chỉ là ngụy trang mà thôi!
- Thật à?
Liễu Phong nhíu mày, hắn ta nhớ đến buổi sáng Trần Thư rất hưng phấn.
- Chắc chắn!
Trần Thư nói:
- Tuy là các ngươi nhốt ta bên trong học phủ, nhưng vẫn không ngăn cản được tâm chính nghĩa của ta!
- ...
Hai người khẽ nhếch miệng, không ngờ như thế là bọn họ sai?
Sau một lúc lâu, Tần Thiên lắc đầu, nói:
- Nhưng ngươi cũng không thể tự tiện hành động, đang trong thành phố ném đạn hạt nhân! Ngươi không cảm thấy thái quá sao?
- Tạm được, một viên đạn hạt nhân nhỏ mà thôi!
Trần Thư bình tĩnh nhún vai, nói:
- Nhớ lại lúc ta ở Liên Minh Tự Do…
- Được rồi! Được rồi!
Liễu Phong ngắt lời hắn, nói:
- Gặp được loại tình huống này, cách tốt nhất là báo cáo cho Trấn Linh cục!
- Thứ nhất là thực lực của ngươi không tốt, vạn nhất gặp được nguy hiểm thì sao? Thứ hai, nếu như đả thảo kinh xà, đến lúc đó sẽ càng khó xử lý hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận